Nhận thấy dáng vẻ sững sờ của Bạch Tử Kỳ hiện tại,Bạch Tử Sâm như đã lường trước việc sớm muộn gì cũng phải cho hắn được biết rõ chân tướng sự thật.

Bạch Tử Sâm bước đến gần Bạch Tử Kỳ rồi chầm chậm cất lời:

- Tử Kỳ à!Thực ra Kỳ An chính là con ruột của cha và là anh trai của con!Trước khi kết hôn với mẹ con thì ta đã yêu một người phụ nữ và cũng chính ta đã phụ bạc bà ấy!Tử Kỳ!Con mau đến nhận Kỳ An là anh trai đi!

Bạch Tử Kỳ như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy,hệt như tiếng sét giữa trời quang vậy!

Sao Kỳ An lại có thể là anh trai hắn được?

Trong mắt Bạch Tử Kỳ thì Kỳ An chỉ là tên thuộc hạ thấp hèn ở Châu gia và là con chó tận trung ngoe nguẩy đi theo Châu Tuệ trong mỗi lần chạm trán với hắn.

Cách đây không lâu hắn còn bị Kỳ An tẩn cho một trận thừa sống thiếu chết,nay Bạch Tử Sâm lại còn muốn hắn nhận kẻ thù làm anh trai mình!Có lẽ nào cha đang đùa với hắn hay không?

Nghĩ thế Bạch Tử Kỳ liền cười phá lên một tràng dài không ngớt rồi nói:

- Cha!Cha thật là biết nói đùa!Thằng nhãi này làm sao có thể là anh của con được?

Bạch Tử Sâm liền thở dài:

- Tử Kỳ!Con nghĩ là cha rảnh rỗi đến mức mang chuyện hệ trọng đem ra đùa giỡn sao?Ngay cả ADN cũng đã cho ra kết quả chính xác rồi!Kỳ An là con ruột của cha!Là anh ruột của con!

Nhìn thấy thái độ nghiêm túc của Bạch Tử Sâm lúc này khiến Bạch Tử Kỳ không khỏi rùng mình nhận ra tất cả những gì cha vừa nói đều là sự thật.

Chỉ là sự thật này hắn không thể chấp nhận và tiêu hóa nổi!Đang yên đang lành ở đâu từ trên trời rơi xuống cho hắn thằng anh trai cùng cha khác mẹ và bắt hắn phải thừa nhận như vậy?

Địa vị ở Bạch Ưng sắp tới của hắn sẽ ra sao?Hắn không còn là độc tôn quý tử một mình thỏa sức sử dụng quyền lực của người thừa kế nữa!Ở đâu ra cái chuyện cùng san sẻ cơ ngơi gia sản với thằng anh trai mà cha hắn vừa mới lượm về thế này?Càng nghĩ Bạch Tử Kỳ lại càng không cam tâm mà hét lên:

- Con không muốn nhận thằng rác rưởi này làm anh trai!Nó vốn dĩ không xứng!

Bạch Tử Sâm nghe thấy thế liền trừng mắt:

- Tử Kỳ!Nói năng phải biết lựa lời!Đừng gọi anh mình là thằng này thằng nọ!Con có biết phép tắc không?

Lúc này Kỳ An cũng nhìn về phía Bạch Tử Kỳ nhếch mép nói:

- Mày yên tâm!Tao cũng không muốn dính dáng đến ông ta!Càng không muốn nhận thằng súc sinh như mày làm em trai!Bọn người Bạch Ưng đều là những thứ cặn bã đáng phỉ nhổ!

Nói đoạn Kỳ An quay sang Bạch Tử Sâm rồi tiếp lời:

- Cuộc gặp gỡ hôm nay tôi sẽ xem như chẳng có gì xảy ra!Sau này ông đừng tùy tiện liên lạc với tôi nữa!Cũng đừng đem bọn thuộc hạ của ông quấy nhiễu đến Thời Đại và Châu Tuệ!Nếu có chuyện gì xảy ra tôi sẽ liều mạng đến tính sổ với các người!

Nói dứt lời Kỳ An lập tức quay gót rời đi,phía xa vẫn nghe thấy tiếng quát tháo của Bạch Tử Kỳ văng vẳng:

- Mày là cái thá gì mà nói năng kiểu ấy?Thằng rác rưởi!Tao không bao giờ thừa nhận mày là anh trai đâu!

Nhìn bóng lưng Kỳ An khuất xa Bạch Tử Sâm không tránh khỏi cơn đau thắt nơi lồng ngực.

Việc nhận lại con không thành lại còn phải lắng nghe những lời không hay ho từ miệng của Bạch Tử Kỳ lúc này.

Bạch Tử Sâm trừng mắt nhìn về Bạch Tử Kỳ rồi nghiêm giọng:

- Tử Kỳ!Con quấy đủ chưa?Kỳ An dù gì cũng là anh trai con!Sao nhất thiết phải tỏ ra thiếu lễ độ như vậy?

Bạch Tử Kỳ nhếch môi cười:

- Anh trai con?Sao con có thể nhận đứa con hoang của cha làm anh trai mình?Cha không nghĩ đến cảm nhận của con cũng phải nghĩ đến người mẹ đã mất của con chứ!Cha làm như thế không thấy áy náy với mẹ hay sao?

Bạch Tử Sâm khẽ thở dài:

- Nếu xét về lỗi thì cha là kẻ đã phụ bạc mẹ con Kỳ An trước!Là cha mờ mắt trước hư vinh nên đã lựa chọn cưới mẹ con mà vứt bỏ đi tình yêu của người con gái đã dành hết cả tuổi thanh xuân cho mình!Kỳ An đến bây giờ căm hận cha như vậy cũng là quả báo của cha!

Bạch Tử Kỳ gằn giọng:

- Cha à!Con không có nhu cầu lắng nghe quá khứ của cha và người đàn bà đó!Cha phong lưu tạo ra tạp chủng đã đành!Bây giờ còn muốn con nhận đứa con hoang ấy làm anh sao?Không đời nào có chuyện nực cười như thế đâu!

Dứt câu nói thì Bạch Tử Kỳ lại khập khiễng chống nạn rời đi.Bạch Tử Sâm buông người xuống ngồi trên sofa chỉ biết thở dài thấy lòng nặng trĩu quá đỗi.

Lão hồi tưởng lại những việc lỗi lầm trong quá khứ đã gây ra cho mẹ con Kỳ An mà lòng không nguôi sự ân hận.

Đến nay con ruột không nhìn mặt cha,anh em chảy cùng dòng máu lại đối nghịch bất hòa khiến lão nhận ra đó là quả báo thích đáng mà ông trời đang muốn trừng phạt mình.



Kỳ An lầm lũi bước đi giữa trời mưa,ánh mắt không một chút dao động.Từ lúc rời khỏi biệt thự Hỏa Sơn đến giờ anh cứ giữ mãi tâm trạng thất thiểu mà lê bước đi như thế!

Hòa vào dòng người đông đúc cho đến khi đắm mình trong làn mưa trắng xóa không biết đã trải qua bao nhiêu thời gian.

Vài người đi đường có tất cả những thứ che chắn giữa trời mưa to thi thoảng nhìn bộ dạng rũ rượi của anh mà không ngừng chỉ trỏ bàn tán.Bọn họ cho rằng thần kinh anh không bình thường,mấy ai gặp trời mưa to không tìm nơi ẩn trú mà cứ xiêu vẹo bước đi như thế?

Kỳ An cũng cảm nhận mình đang phát điên mất rồi!Từ lúc biết sự thật mình là con trai của Bạch Tử Sâm và cha mình chính là kẻ chủ mưu cuộc thảm sát Châu gia mười năm trước thì anh đã không thể giữ nổi đầu óc tỉnh táo như người bình thường được!

Hỗn loạn!Sợ hãi!Đau đớn!Kinh tởm!Không muốn chấp nhận…

Hàng loạt cảm xúc vây lấy Kỳ An rồi nhấn chìm anh vào hố sâu tuyệt vọng ngay lúc này!

Con đường chạm đến trái tim và tình yêu của Châu Tuệ lại càng xa thẳm và nghiệt ngã hơn!

Điều gì sẽ xảy đến khi cô biết được sự thật Bạch Tử Sâm chính là kẻ đã tước đoạt mạng sống của cha cô và không ai khác thuộc hạ luôn kề cận bên cô trong suốt mười năm qua lại là con trai của hắn?

Chỉ là tình yêu đơn phương nhưng lúc này Kỳ An chợt nhận ra mình đã không còn tư cách nữa!

Anh không cam tâm cứ thế quỳ sụp giữa trời mưa tầm tã mà gào thét và bất lực trước tình yêu đầy tuyệt vọng của mình.

Kỳ An ngửa mặt hứng lấy màn mưa đang không ngừng trút nước,cảm thấy nếu nước mưa có thể cuốn trôi sự thật kinh tởm vừa rồi ra khỏi ký ức anh thì tốt biết mấy!

Anh siết chặt tay đồng thời khóe mắt lóe lên niềm căm hận khôn nguôi.

Bạch Tử Sâm- Chính là mối quan hệ cùng chung huyết thống với ông ta đã khiến anh vụt mất đi hy vọng nhỏ nhoi để có thể tiếp tục yêu Châu Tuệ.

Kỳ An quyết không nhận ông ta là cha!Chỉ cần anh kiên quyết không thừa nhận thân phận thực sự của mình thì vẫn còn hy vọng và tư cách ở bên Châu Tuệ.

Nghĩ thế Kỳ An cảm thấy mình có thêm chút động lực gượng dậy từ sự thật phũ phàng.

Anh là Kỳ An!Là thuộc hạ trung thành của Châu gia và là người sẽ không bao giờ quay lưng từ bỏ tình yêu của mình đối với Châu Tuệ.Kỳ An cố gượng cười và tự lập lại với bản thân mình như thế thật nhiều lần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play