Châu Tuệ thiểu não bước về phòng thay y phục rồi tẩy trang,cô nhìn thấy mình trong gương với dáng vẻ thật ủ dột khác xa với trạng thái hớn hở cách đây hơn một tiếng.

Cô đã từng nghĩ đến sắc thái của Phong Lâm Vũ khi nghe được lời tỏ tình của mình.Ít ra cô nghĩ hắn có thể lưỡng lự hoặc tỏ vẻ khó xử chứ không nói những lời thẳng thừng tuyệt tình như thế!

Sự lạnh lùng cùng biểu cảm chán ghét của hắn vượt xa những gì mà cô đã hình dung.

Phong Lâm Vũ đã cố tình dựng lên chiếc hàng rào thép đầy gai nhọn kèm theo biển báo cấm ngăn cho bước chân cô không thể chạm đến hắn gần thêm được nữa!

Châu Tuệ vùi mình trong chăn thao thức đến khi trời gần sáng.Trong đầu là vô số câu hỏi làm cách nào có thể chinh phục được trái tim của Phong Lâm Vũ và thuyết phục được hắn chấp nhận tình cảm của cô?

Dẫu biết con đường sắp tới dành cho cô không hề dễ dàng nhưng Châu Tuệ vẫn không vì mấy câu nói dửng dưng của Phong Lâm Vũ mà sờn lòng thoái chí.

Nếu có một nguyên do khiến cô trở nên cố chấp không buông bằng lòng dấn đôi chân trần trên con đường đầy gai nhọn chỉ có thể là Phong Lâm Vũ!

Phong Lâm Vũ chính là Bạch Nguyệt Quang là Cá Voi Xanh hơn mười năm cô đã mong mỏi từng ngày để gặp lại.Là người hết lần này đến lần khác dìu cô bước qua bóng tối đầy sợ hãi,là người đã nắm lấy tay cô kéo khỏi vực thẳm của tận cùng đau thương năm nào.

Châu Tuệ quyết không từ bỏ thứ ánh sáng ấm áp đã từng chạm đến cô.Con đường chinh phục Bạch Nguyệt Quang chỉ vừa mới bắt đầu.Châu Tuệ tin rằng vầng dương của Bạch Nguyệt Quang chỉ là tạm thời bị màn sương mờ che phủ.Nhất định sẽ có ngày cô tìm lại được thứ ánh sáng kỳ diệu ấy và Phong Lâm Vũ sẽ mãi là mặt trời nhỏ xoay quanh cô hàng ngày.

Ở một gian phòng khác thì Phong Lâm Vũ cũng chẳng thể nào chợp mắt được.

Từ giây phút Châu Tuệ tỏ tình thì hắn cứ ngỡ mình đang ở một thế giới hoang tưởng hoàn toàn khác xa với thực tế.

Hắn tự vả vào mặt mình nhiều lần để chứng tỏ những sự việc xảy ra cách đây hơn một tiếng đồng hồ không phải là mơ.Từ bữa tiệc sinh nhật được sắp xếp chu đáo theo phong cách lãng mạn,từ những ánh nhìn khao khát của Châu Tuệ như muốn nhấn chìm hắn vào trong biển tình.Ngay cả màn tỏ tình bằng pháo hoa chấn động lúc nãy cũng là thật!

Là thật chứ không phải hắn đang nằm mơ!

Và nếu như đó là sự thật thì hắn cũng nhếch môi phì cười khi cho rằng tất cả chỉ là một câu chuyện hoang đường!

Không ngờ ác nữ Châu Tuệ vậy mà có ngày đã thực sự động lòng vì hắn.

Không phải đó là người phụ nữ suốt ngày giơ nanh múa vuốt luôn tỏ ra luồng sát khí rợn gai óc mỗi khi bên cạnh hắn hay sao?

Không phải đó là người đã dùng vũ lực ép buộc hắn ký tên vào hợp đồng hôn nhân,dùng các ngón đòn Taekwondo trừng trị hắn đến thâm tím hết cả mặt mày hay sao?

Vừa xem hắn là bao cát luyện tập võ nghệ cách đây không lâu vừa quay ngoắt 360 độ nói lời yêu đương cùng hắn.Đúng là động thái vừa vả vào mặt hắn bôm bốp vừa phát kẹo ngọt như dỗ trẻ con của Châu Tuệ khiến hắn không thể nào tiêu hóa nổi!

Phong Lâm Vũ lúc này chỉ muốn tự nhủ với bản thân không thể lung lay trước những chiêu trò của Châu Tuệ sắp tới.Chỉ nghĩ đến việc yêu đương hay tiếp tục cùng cô sống dưới một mái nhà đã khiến hắn ngột ngạt đến khó thở.Chỉ còn chưa đầy ba tháng là hắn sẽ chính thức được tự do,trở thành Phong Thiếu gia cao cao tại thượng như lúc trước.

Rồi hắn sẽ mặc nhiên thong thả nếm trải mỹ vị nhân gian,sẽ không còn bất kỳ xiềng xích nào trói giữ được vó ngựa bất kham muốn chinh phạt khắp thảo nguyên rộng lớn.

Chỉ nghĩ đến những ngày tháng ung dung tự tại rời xa ác nữ Châu Tuệ thì Phong Lâm Vũ đã vui sướng mà cười lên hả hê một tràng dài và cố động viên bản thân gắng gượng thêm một ít thời gian nữa!



Sáng hôm sau.

Trong suốt chuyến bay ngồi trên chuyên cơ trở về Bắc Kinh thì bầu không khí diễn ra giữa Châu Tuệ và Phong Lâm Vũ lại hết sức gượng gạo.

Cả hai vẫn duy trì thái độ im lặng không nói với nhau bất kỳ câu nào.

Phong Lâm Vũ vẫn chưa biết cách ứng phó với Châu Tuệ sau màn tỏ tình bất ngờ đêm qua, càng không muốn bản thân thể hiện sự quan tâm như lúc trước chỉ vì hắn sợ Châu Tuệ sẽ dựa vào đó mà nuôi thêm hy vọng theo đuổi hắn.

Còn về phía Châu Tuệ thì tạm thời giữ im lặng để không phải nghe những lời nói tuyệt tình của Phong Lâm Vũ như tối đêm qua.

Cô muốn chứng minh cho hắn thấy thời gian sắp tới cô sẽ vì hắn mà thay đổi như thế nào!

Cũng như lời tỏ tình của cô không phải là tùy tiện diễn ra trong một phút ngẫu hứng mà cô sẽ biến nó trở thành những hành động thực tiễn nhất.

Con đường chinh phục trái tim Bạch Nguyệt Quang của Châu Tuệ chính thức bắt đầu!Cô mỉm cười tự tán thưởng cho những kế hoạch sắp tới mình đã dày công chuẩn bị và kiên phải quyết theo đuổi đến cùng!



Việc đầu tiên của Châu Tuệ khi về đến Bắc Kinh là thay đổi về diện mạo bên ngoài của mình.

Cô đến salon thay đổi kiểu tóc uốn gợn sóng màu nâu vàng của mình thành mái tóc ép thẳng màu đen tuyền nền nã.

Màu nail cũng được sơn phết lại tông nữ tính hơn trước.Đồng thời cô lượt bỏ hết những chiếc xỏ khuyên dư thừa trên mũi,trên vành tai và mua sắm lại hàng loạt váy đầm giày dép theo phong cách tiểu thư nhẹ nhàng bổ sung vào tủ quần áo vốn chật kín các mẫu thiết kế cá tính trước đây của mình.

Sự thay đổi ngoại hình của Châu Tuệ khiến cho những người xung quanh như Kỳ An,thím Trương và cả mẹ cô là bà Lạc Hà không khỏi ngạc nhiên cũng như tự hỏi vì nguyên nhân nào khiến cô có cuộc cách mạng thay đổi về ngoại hình nhanh chóng đến thế?

Nhất là lần đầu tiên trông thấy ngoại hình của Châu Tuệ thì Kỳ An không giấu được sự ngỡ ngàng:

- Tiểu thư!Sao cô lại đổi sang phong cách như thế này?

Châu Tuệ khẽ cười rồi đáp:

- Vì có người chê tôi không giống phụ nữ mà nhìn cứ như đàn ông đấy!

Kỳ An vội đáp:

- Là do người đó nói quá lên thôi!Tiểu thư cần gì phải bận lòng như vậy?

Châu Tuệ dọ hỏi:

- Sao vậy Kỳ An?Nhìn phong cách của tôi hiện tại không ổn hay sao?

Kỳ An chỉ khẽ lắc đầu:

- Tôi không có ý như vậy!Chỉ là cảm thấy phong cách trước đây vốn hợp với Tiểu thư hơn!

Châu Tuệ vỗ lên vai Kỳ An rồi cười ngất:

- Cũng khó trách anh không quen với hình ảnh của tôi hiện tại.Vì trong suốt mười năm nay tôi luôn ăn vận theo kiểu gai góc bụi bặm nên đổi sang phong cách nhẹ nhàng thế này có phần buồn cười nhỉ?

Kỳ An không trả lời câu hỏi của Châu Tuệ,nhưng ánh mắt dâng lên niềm nuối tiếc khi nhìn thấy cô ngày càng trở nên lạ lẫm so với trước đây.

Anh không ngờ chỉ vì một Phong Lâm Vũ mà Châu Tuệ có thể thay đổi bản thân mình về hình tượng như lúc này.

Anh cũng không thể thổ lộ rõ với cô nếu mình được may mắn yêu cô thì sẽ yêu luôn cả những gì vốn dĩ cô yêu thích.

Từ tính cách,từ phong cách ăn mặc hay từ thói quen khó bỏ chỉ cần cô cảm thấy hài lòng với bản thân là được!

Cô không cần là phiên bản theo ý người khác muốn!Không cần tước bỏ đôi cánh phượng hoàng để hóa thành chim hoàng yến ngoan ngoãn khép mình ở lồng son.

Nếu may mắn được yêu cô thì anh sẽ yêu luôn những phần cô hắc hóa nhất,sẽ không bắt buộc cô phải gồng mình theo một khuôn mẫu nhất định nào cả!

Kỳ An hướng mắt nhìn Châu Tuệ với dung mạo hiện tại mà không thể thốt thành lời:

“Châu Tuệ!Khi làm những điều này em có thực sự hạnh phúc không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play