- Thưa Kỳ thiếu gia!Tôi đã hổ trợ tiểu thư mặc xong trang phục rồi ạ!
Kỳ An chú ý ánh mắt về tấm rèm trắng đang được nhà thiết kế kéo ra,dần dần hiện lên trước mắt anh là hình ảnh Châu Tuệ đang mặc trên người chiếc váy Sare cùng những tầng váy bồng bềnh đính hàng ngàn viên pha lê lộng lẫy như nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích.
Trông thấy hình ảnh tuyệt sắc kiều diễm ấy Kỳ An không tránh được sự xúc động và bước đến ôm lấy Châu Tuệ vào lòng thổn thức:
- Cô dâu của anh thật xinh đẹp!
Nhà thiết kế vui vẻ góp lời:
- Dường như tiểu thư đây đã gầy đi thêm rồi nên váy cưới cần phải bóp lại phần eo một chút!Tôi sẽ cố gắng hoàn thành váy cưới thật sớm trước ngày diễn ra lễ cưới của Kỳ thiếu gia!
Kỳ An mở lấy hộp trang sức rồi ướm sợi dây chuyền đính viên kim cương lấp lánh màu xanh ngọc bích vào cổ Châu Tuệ rồi thì thầm bên tai cô:
- Tặng em sợi dây chuyền này!Nó thật phù hợp với chiếc váy cưới mà em đang mặc!Em xem có đẹp không?
Châu Tuệ nhìn vào những hình ảnh trong chiếc gương phía đối diện lúc này nhưng gương mặt không một chút biến sắc kèm theo những ánh nhìn về phía xa xăm mơ hồ.
Kỳ An tiếp tục vòng tay ôm lấy cô từ phía sau rồi thì thầm:
- Anh đã sắp xếp xong mọi kế hoạch hôn lễ của chúng ta!Chỉ còn chưa đầy ba ngày nữa em sẽ chính thức trở thành cô dâu của anh!Châu Tuệ à!Từ đây về sau chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi!
Một lúc sau đó Kỳ An hạ lệnh cho nữ giúp việc Esther thay đổi trang phục khác cho Châu Tuệ rồi dìu cô ngồi xuống ghế sofa tại phòng khách cùng mình.
Kỳ An cúi người thấp xuống nâng lấy bàn chân của Châu Tuệ đồng thời tra chìa khóa mở chiếc còng chân bên dưới:
- Hôm nay anh sẽ đưa em đến một nơi thật đặc biệt nơi sẽ tạm thời trả lại sự tự do trên đôi chân cho em!
Kỳ An trông thấy những vết hằn đỏ trên cổ chân của Châu Tuệ do lâu ngày tiếp xúc với ma sát kim loại thì liền nâng lấy cổ chân cô lên và khẽ đặt nụ hôn lên đó:
- Chỉ cần em ngoan ngoãn anh sẽ dịu dàng với em hơn!
Sau đó Kỳ An bế bồng Châu Tuệ lên xe rồi đánh thẳng tay lái đến vùng Berner Oberland phía Bắc Thụy Sĩ.
Nơi Kỳ An muốn đưa Châu Tuệ đến thưởng ngoạn cùng mình là hồ Brienz được mệnh danh là viên ngọc xanh lam với cảnh sắc thiên nhiên thơ mộng đẹp kinh diễm đến ngây ngất lòng người.
Khi đã đến nơi Kỳ An cho xe dừng lại và chọn vị trí có thể nhìn bao quát xung quanh toàn cảnh hồ Brienz rồi đặt Châu Tuệ ngồi vào lòng mình cùng cô thưởng lãm cảnh sắc nên thơ hiện tại.
Hồ Brienz lúc này gợn nhẹ những làn nước màu xanh ngọc theo những cơn gió cuối mùa thu hơi se lạnh thoảng qua,xa xa là thảo nguyên cỏ điểm xuyết hàng triệu bông hoa dại đầy màu sắc.
Kỳ An tiến về phía những bông hoa dại đưa tay ngắt lấy rồi khéo léo kết thành một vòng tròn hoa xinh xắn.Anh đặt vòng hoa lên đầu Châu Tuệ rồi khẽ mỉm cười nhìn về cô dịu dàng:
- Em có nhớ khi chúng ta còn bé thường hay chơi trò cô dâu chú rể với nhau không?Lúc ấy anh còn quá vụng về không thể tự tay kết tặng em vòng hoa đội đầu cho cô dâu nên em đã giận dỗi và không thèm nói chuyện với anh nhiều ngày sau đó!Bây giờ anh đã kết được vòng hoa đủ màu sắc tặng cho em rồi và em cũng đã sắp trở thành cô dâu của anh!
Kỳ An ôm chặt Châu Tuệ vào lòng rồi đặt lên trán cô nụ hôn nhẹ nhàng:
- Sau lễ cưới anh sẽ đưa em đi hưởng tuần trăng mật vòng quanh Châu Âu!Chúng ta sẽ cùng đến tháp Eiffel ở Pháp,quần đảo Lofoten ở NaUy và cả đấu trường Barcelona ở Tây Ban Nha!Anh sẽ nắm lấy tay em và cùng em đi hết quả địa cầu này đến những nơi mà em muốn đến nhất…
Châu Tuệ vẫn hướng ánh mắt nhìn thơ thẫn vào những khoảng không vô định mặc cho Kỳ An vẫn tự nói tự nghe trong sự thổn thức:
- Chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng một tổ ấm thật hạnh phúc!Anh muốn em sinh cho anh hai đứa con một trai và một gái,rồi sau này cả gia đình bốn người sẽ quây quần ăn uống xem tivi vào mỗi tối,sẽ cùng nhau đi picnic,đi công viên dạo phố hoặc tổ chức cắm trại trên bãi biển,Châu Tuệ à!Những điều anh vừa nói cũng là điều em mơ ước đúng không?
Đáp lại những lời nói của Kỳ An chỉ là gương mặt lãnh đạm của Châu Tuệ khiến anh càng thêm chua xót.
Kỳ An biết rõ thực tại thứ mà anh đang sở hữu chỉ là thân xác không có linh hồn từ Châu Tuệ nhưng mọi chuyện đã trở thành cục diện như ngày hôm nay anh đã không thể nào dừng lại cũng không thể nào để Châu Tuệ rời đi khỏi cuộc đời mình.
Chỉ cần có thể giữ được Châu Tuệ ở cạnh bên dù có phải vùi sâu vào chấp niệm anh vẫn nguyện ý khắt họa lên bức tranh hạnh phúc đơn côi những gam màu chỉ riêng mình tự tô vẽ và tự chiêm ngưỡng trong sự cô độc.
…
Phong Lâm Vũ cùng Hạo Quân đưa ống nhòm ra xa quan sát xung quanh biệt thự của Kỳ An ngay lúc này.
Từ khi có được địa chỉ ngôi biệt thự do Gia Phúc cung cấp Phong Lâm Vũ đã khẩn trương cho việc giải cứu Châu Tuệ đến mức sử dụng đến chuyên cơ riêng đáp đến địa phận Thụy Sĩ ngay trong đêm tối.
Sau một hồi quan sát qua ống nhòm Phong Lâm Vũ bèn quay sang nói với Hạo Quân:
- Không ngờ tên khốn Kỳ An này lại bố trí lực lượng vệ sĩ dày đặc đến như thế!Việc đột nhập vào ngôi biệt thự hiện tại rất khó trong khi chúng ta chỉ có hai người như vậy!
Hạo Quân sau một hồi quan sát xung quanh thì liền đưa ra gợi ý:
- Phong tổng!Nếu muốn tiếp cận ngôi biệt thự gần hơn thì chúng ta không thể nào xuất hiện với bộ dạng như thế này!
Phong Lâm Vũ liền lấy làm thắc mắc:
- Thế cậu muốn tôi xuất hiện với bộ dạng như thế nào?Đừng nói là bắt tôi phải cải trang thành phụ nữ như lần trước nhé!
Hạo Quân vội xua tay:
- Phong tổng yên tâm!Chúng ta không cần phải cải trang thành phụ nữ!Phong tổng có nhìn thấy tấm bảng treo cần tuyển nhân viên làm vườn ở phía trước cổng biệt thự không?Chúng ta sẽ dùng cách đó trà trộn vào bên trong ngôi biệt thự!
Phong Lâm Vũ liền sáng rỡ cặp mắt khi nghe qua lời Hạo Quân vừa nói:
- Ý kiến hay lắm!Chúng ta cùng tiến hành thôi!
Chỉ trong 30 phút sau Phong Lâm Vũ và Hạo Quân đã xuất hiện với diện mạo khác.Phong Lâm Vũ nhìn hết một lượt từ trên xuống dưới của mình rồi liền chậc lưỡi:
- Hạo Quân cậu thật là quá đáng!Lần trước biến tôi thành phụ nữ lần này lại cải trang thành bộ dạng tóc tai bù xù râu ria rậm rạp chưa kể còn ăn mặc lôi thôi lếch thếch nữa!
Hạo Quân liền nhe răng cười:
- Phong tổng xin chịu khó một chút!Vì thường ngày vẻ ngoài của Phong tổng cứ như ánh mặt trời sáng chói từ đầu đến chân đều dát đầy hàng hiệu nên khi đổi qua bộ dạng nghèo khó lam lũ có chút không quen nhưng chúng ta chỉ còn cách cải trang như thế mới có thể tiếp cận vào bên trong ngôi biệt thự!
Phong Lâm Vũ nghe thế thì chỉ còn có thể miễn cưỡng chấp nhận:
- Thôi được rồi!Bây giờ chúng ta cùng tiến vào ngôi biệt thự ngay thôi!
Khi Phong Lâm Vũ cùng Hạo Quân tiến gần đến ngôi biệt thự thì đã bị cánh vệ sĩ ngăn lại:
- Các người định đi đâu?
Phong Lâm Vũ liền đáp:
- Xin cho hỏi tại đây đang cần tuyển người làm vườn đúng không?Chúng tôi đi xin ứng tuyển công việc ạ!
Vệ sĩ nhìn thấy bộ dạng râu ria rậm rạp của Phong Lâm Vũ thì liền tỏ ra ái ngại:
- Ông bác trông lớn tuổi thế liệu có đủ sức khỏe làm việc không đấy?
Phong Lâm Vũ vội gật đầu lia lịa:
- Tôi vẫn còn sung sức lắm!Có thể vật chết mười con trâu cùng một lúc!
Vệ sĩ suy ngẫm một lúc rồi trả lời:
- Thôi được rồi!Ông bác đợi tôi vào báo cáo với cậu chủ đã!
Chỉ ít phút sau thì vệ sĩ trở ra thông báo:
- Ông bác vào được rồi đấy!Hiện tại cậu chủ đã đi vắng nên nữ quản gia Esther sẽ thay mặt phỏng vấn việc làm!
Nghe vệ sĩ báo thế Phong Lâm Vũ và Hạo Quân mừng húm liền tiến vào bên trong ngôi biệt thự.
Nữ giúp việc Esther trông thấy bóng dáng hai người đàn ông đang bỡ ngỡ nhìn trước ngó sau thì liền tỏ vẻ thiện chí:
- Chào hai vị!Hai vị đến xin việc làm đúng không ạ?
Phong Lâm Vũ liền đáp:
- Vâng đúng là như thế ạ!
Esther tiếp tục nói:
- Hiện nay cậu chủ đã đi vắng nên tôi sẽ chịu trách nhiệm phỏng vấn và hướng dẫn việc làm cho hai vị!
Sau khi đã phỏng vấn sơ lược lý lịch cá nhân thì Esther tiếp tục hướng dẫn Phong Lâm Vũ và Hạo Quân đi khắp một vòng khuôn viên ngôi biệt thự để hướng dẫn công việc chi tiết hơn.
Phong Lâm Vũ nắm bắt thời cơ liền ôm bụng kêu đau oai oái:
- Ây da…Sao đột nhiên lại đau bụng thế này?
Hạo Quân thấy thế liền diễn xuất cùng sếp mình:
- Tôi cũng đang rất muốn đi toilet!
Nữ giúp việc Esther trông thấy thế liền hướng dẫn:
- Toilet ở phía bên phải dãy hành lang tòa nhà phụ!Hai vị nhớ đi đúng khu vực đừng sang nhầm tòa nhà chính của chủ nhân nhé!
Phong Lâm Vũ giả vờ đưa tay xoa bụng vội đáp:
- Tôi biết rồi!Vậy phiền cô chờ trong giây lát!
Nói dứt lời thì Phong Lâm Vũ cùng Hạo Quân ba chân bốn cẳng chạy vọt đi để lại trong lòng Esther những cảm giác mơ hồ khó diễn tả.
Phong Lâm Vũ cùng Hạo Quân không làm theo chỉ dẫn của Esther trước đó mà len lén qua khu vực tòa nhà chính của ngôi biệt thự lục tìm khắp các gian phòng nơi Kỳ An đang giam giữ Châu Tuệ lúc này.
Đến gian phòng cuối cùng nằm trên tầng cao nhất của ngôi biệt thự Phong Lâm Vũ liền xông cửa tiến vào và phát hiện Châu Tuệ đang có mặt tại nơi đây.
Phong Lâm Vũ khi vừa trông thấy Châu Tuệ liền reo lên mừng rỡ:
- Châu Tuệ!Anh đến cứu em rồi đây!
Châu Tuệ khi trông thấy Phong Lâm Vũ cùng Hạo Quân xông vào phòng đột ngột thì liền sợ hãi ôm đầu ngồi lui về một góc trên giường.
Phong Lâm Vũ trông thấy biểu cảm khác lạ của Châu Tuệ thì liền cảm thấy khó hiểu:
- Châu Tuệ…Em làm sao thế?
Hạo Quân liền quay sang nhắc khéo Phong Lâm Vũ:
- Phong tổng!Bộ dạng của ngài hiện tại không giống như lúc bình thường!
Phong Lâm Vũ nghe thấy thế vội đưa tay gỡ bộ râu quai nón quẳng xuống đất rồi hớt hải hỏi Châu Tuệ:
- Châu Tuệ!Anh đẹp trai lại rồi!Em nhận ra anh chưa?
Khi Phong Lâm Vũ đưa tay về phía Châu Tuệ thì cô lại càng tỏ vẻ hoảng loạn nhiều hơn trên khuôn miệng liên tục phát ra những âm thanh sợ hãi:
- Tránh xa tôi ra!Đừng đến gần tôi!
Phong Lâm Vũ liền cảm thấy ngỡ ngàng:
- Châu Tuệ!Em làm sao thế?Em không nhận ra anh sao?
Hạo Quân liền hối thúc:
- Phong tổng chúng ta không có nhiều thời gian cần đưa phu nhân ra khỏi đây ngay lập tức!
Phong Lâm Vũ nghe theo lời Hạo Quân liền cố gắng trấn an Châu Tuệ:
- Châu Tuệ!Em đừng sợ!Anh sẽ đưa em ra khỏi đây ngay!
Nói dứt lời thì Phong Lâm Vũ liền bước đến Châu Tuệ gần hơn định dìu cô cùng rời khỏi phòng thì phát hiện hai chân cô đã bị trói giữ bởi chiếc còng chân cùng đoạn dây xích kim loại khóa chặt ở một góc giường không thể di chuyển.
Phong Lâm Vũ nhìn thấy hình ảnh hiện tại của Châu Tuệ thì không khỏi đau xót:
- Châu Tuệ!Tên khốn Kỳ An dám đối xử với em như thế này sao?
Tiếp theo đó Phong Lâm Vũ cùng Hạo Quân cố gắng lục tìm một số dụng cụ như dao,búa, kéo trong ngôi biệt thự và ra sức phá vỡ đoạn dây xích nối giữa chiếc còng chân trên người Châu Tuệ nhưng không sao mở được ổ khóa.
Hạo Quân sau một hồi cố gắng dùng chiếc búa đập liên tiếp vào đoạn dây xích không đem lại kết quả thì liền thở dài:
- Không được rồi thưa Phong tổng!Đoạn dây xích làm bằng hợp kim chắc chắn không thể dùng công cụ thông thường mở khóa!Chỉ có thể là dùng dụng cụ phá hủy chuyên dụng hoặc phải có chìa khóa thì còn may ra!
Phong Lâm Vũ nghe thế thì liền lo lắng:
- Chúng ta biết tìm chìa khóa ở đâu bây giờ?
Ngay lúc này tiếng gót giày tây nện đều trên nền đất sắt lạnh đang dần dần tiến đến và Kỳ An chẳng mấy chốc đã xuất hiện tại gian phòng trước sự sững sờ của Phong Lâm Vũ và Hạo Quân.
Kỳ An một tay cầm lấy chiếc chìa khóa tay còn lại chĩa thẳng họng súng Glock-17 về phía trước rồi nhìn về Phong Lâm Vũ nhếch môi cười:
- Chìa khóa ở trong tay tao!Mày bước đến đây mà lấy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT