Triệu Nhiên lờ mờ thức giấc khi những ánh nắng chói chang xuyên qua ô cửa nơi phòng ngủ lúc này.

Ả đưa tay định choàng ôm lấy người nằm cạnh mình thì chợt nhận ra khoảng trống vẫn còn hơi ấm.

Khi Triệu Nhiên đưa mắt quan sát xung quanh thì đã thấy Kỳ An đứng trước gương soi chỉnh trang lại y phục,trên người anh vẫn còn thoang thoảng hương sữa tắm nam tính như vừa mới tắm xong.

Triệu Nhiên liền nhoẻn miệng cười rồi vờ hỏi:

- Anh ăn mặc đẹp như thế là đang chuẩn bị đến chỗ của Châu Tuệ đúng không?

Kỳ An nhìn về Triệu Nhiên gằn giọng:

- Không liên quan đến cô!Sao cô còn chưa chịu rời khỏi nhà tôi?Cả buổi tối đêm qua chưa đủ làm cô thỏa mãn hay sao?

Triệu Nhiên vừa bước xuống giường vừa mặc lại váy áo rồi trả lời:

- Tất nhiên là em cực kỳ thỏa mãn!Đêm qua anh dồi dào sinh lực đến thế kia mà!

Trước khi rời khỏi nhà Triệu Nhiên vẫn ghé sát vào bên tai Kỳ An thì thầm:

- Em đi đây!Khi nào nhớ anh thì em lại đến tìm anh!Anh hãy luôn nhớ về giao dịch giữa chúng ta!

Nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của Triệu Nhiên lướt qua mình rời đi khiến Kỳ An vô cùng phẫn nộ,anh không ngờ Triệu Nhiên lại có lúc phơi bày bộ mặt trơ trẽn và không từ bất kỳ thủ đoạn nào để cố bám lấy mình như thế.



Kỳ An cho xe dừng lại trước cửa hàng Thiên Á và bước vào bên trong tìm Châu Tuệ.

Đám đông nhân viên vây quanh Châu Tuệ lúc này khiến cho Kỳ An nhận ra có điều gì đó không bình thường.

Khi anh tiến đến gần hơn thì phát hiện Châu Tuệ đang ngồi ở ghế sofa cùng với bàn chân đang bị sưng phồng tấy đỏ.

Kỳ An vội ngồi xuống nâng lấy bàn chân của Châu Tuệ trong lòng đầy lo lắng:

- Châu Tuệ!Chân em vì sao lại bị thương như thế này?

Châu Tuệ cố gượng cười kiềm lại cơn đau:

- Do lúc nãy hổ trợ nhân viên vận chuyển hàng vào kho chẳng may không cẩn thận thùng carton chứa hàng hóa đã rơi xuống bàn chân của em!

Kỳ An quay sang nói với trợ lý Thư Dung:

- Cô đi lấy một ít đá lạnh đến đây!

Sau khi Thư Dung mang đá lạnh đến thì Kỳ An tiếp tục cho vào túi chườm lên vết tấy đỏ trên bàn chân của Châu Tuệ thật cẩn trọng nhẹ nhàng:

- Làm cách này chân em sẽ đỡ đau hơn!

Sự quan tâm chu đáo của Kỳ An dành cho Châu Tuệ lúc này khiến cho các nhân viên đang đứng gần đấy cũng phải ngầm ước ao ngưỡng mộ.

Sau hơn 15 phút chườm đá xung quanh chân cho Châu Tuệ thì Kỳ An áp tay lên bờ má cô dịu dàng hỏi:

- Em đã đỡ đau chưa?

Châu Tuệ khẽ gật đầu:

- Em đỡ đau nhiều hơn so với lúc nãy rồi!

Kỳ An vẫn chưa hết lo lắng:

- Hôm nay chân em đã bị thương như thế này rồi nên về nhà nghỉ ngơi sớm thôi!

Châu Tuệ tỏ vẻ phân vân:

- Nhưng công việc tại cửa hàng…

Kỳ An liền ngắt lời:

- Công việc để ngày mai hãy giải quyết tiếp!Ngoan nghe lời anh!Bây giờ anh chở em về nhà nghỉ ngơi!

Trợ lý Thư Dung liền góp lời:

- Phải đấy sếp!Cứ để anh Kỳ An đưa sếp về nghỉ ngơi trước!Ở đây đã có bọn em sếp cứ yên tâm ạ!

Châu Tuệ nghe thế thì mỉm cười chấp thuận:

- Được!Vậy em xem quản lí sắp xếp việc cho các nhân viên ở đây giúp chị!Bây giờ chị cùng về với Kỳ An!

Ngay tức khắc Kỳ An bế gọn Châu Tuệ trên cánh tay săn chắt của mình khiến cho cô khá ngượng ngùng:

- Kỳ an em có thể tự đi được!

Kỳ An vừa bế bồng Châu Tuệ rời đi vừa nói:

- Chân em đang đau nên phải hạn chế di chuyển!

Cứ thế Kỳ An bế bồng Châu Tuệ ra xe rồi đến khi về đến trang viên vẫn tiếp tục ôm gọn cô trong vòng tay không cho đôi chân chạm đến mặt đất.

Kỳ An đặt Châu Tuệ lên giường rồi đưa tay vuốt nhẹ làn tóc mây của cô:

- Bây giờ anh sẽ xuống bếp phụ thím Trương nấu ít thức ăn cho em!Nếu có cần di chuyển thì phải gọi anh không được vận động đi lại sẽ ảnh hưởng đến vết thương!

Châu Tuệ nheo mắt cười:

- Anh làm em có cảm giác như mình là em bé ấy!

Kỳ An mỉm cười đặt lên trán Châu Tuệ nụ hôn:

- Ừm!Em là em bé của anh!

Cứ như thế Kỳ An ở lại trang viên Châu gia chăm sóc và trông chừng việc di chuyển của Châu Tuệ đến khi chiều tối.

Kỳ An nằm trên giường ôm Châu Tuệ vào lòng xem chương trình giải trí cùng cô trên màn hình tivi.Lúc này như chợt nhớ ra điều gì Châu Tuệ liền dọ hỏi:

- Kỳ An!Tối đêm qua dường như anh bận việc gì đúng không?Em đã gọi vào điện thoại anh nhiều lần nhưng không thấy anh bắt máy!

Kỳ An thoáng lúng túng vì câu hỏi bất ngờ của Châu Tuệ rồi gượng cười đáp:

- Là do tối đêm qua anh có cuộc họp mặt với nhóm bạn cũ,do đã uống khá nhiều bia rượu nên đã ngủ say mất không thể nghe được cuộc gọi của em!Xin lỗi vì đã để em phải chờ điện thoại của anh!

Châu Tuệ khẽ cười:

- Không sao!Em chỉ lo là anh gặp phải vấn đề gì thôi!Nhưng anh cũng hạn chế uống nhiều bia rượu nhé như thế sẽ không tốt cho sức khỏe!

Kỳ An khẽ gật đầu:

- Anh biết rồi!

Một lúc sau đó khi Châu Tuệ định chồm ngồi dậy thì Kỳ An liền nắm lấy tay cô:

- Em đang muốn đi đâu?

Châu Tuệ đáp:

- Em đang định đi tắm!

Kỳ An liền bước xuống giường rồi kéo tay Châu Tuệ nằm lại vị trí:

- Em cứ nằm yên trên giường!Anh sẽ vào nhà tắm pha nước ấm cho em!

Châu Tuệ nhìn theo bóng lưng của Kỳ An tiến vào nhà tắm thì khẽ mỉm cười,quả thật ở bên cạnh Kỳ An cô có cảm giác như mình đã hóa thân thành nàng công chúa bé nhỏ được anh hết sức nâng niu và chiều chuộng như thế.

Khi đã pha xong nước ấm cho Châu Tuệ thì Kỳ An tiếp tục giúp cô di chuyển vào nhà tắm và khi cô tắm xong thì lại bế bồng trên tay đặt Châu Tuệ ngồi xuống giường ngay ngắn.

Kỳ An nhìn thấy những lọn tóc vẫn còn ướt sũng nước của Châu Tuệ thì khẽ mỉm cười:

- Để anh giúp em sấy tóc!

Châu Tuệ liền đồng ý:

- Máy sấy ở góc bên trái tủ quần áo của em!

Kỳ An liền tiến đến mở cánh cửa tủ quần áo của Châu Tuệ,khi đã tìm thấy máy sấy thì ánh mắt anh chợt đanh lại khi trông thấy bộ váy sare trắng tinh khôi đang hiện hữu lúc này.

Kỳ An liền tỏ vẻ không vui nhìn về Châu Tuệ dọ hỏi:

- Em vẫn giữ bộ váy cưới này sao?

Châu Tuệ liền đáp:

- Đã lâu rồi em cũng không để ý đến nó!

Kỳ An vẫn tiếp tục nhạt giọng:

- Đây là chiếc váy cưới em khoát trên người cùng sánh bước bên Phong Lâm Vũ tiến vào lễ đường cách đây ba năm!Đó là cuộc hôn nhân đầy bất hạnh và em không cần thiết phải giữ lại chiếc váy này nữa!

Châu Tuệ liền tỏ vẻ bối rối:

- Cũng đã lâu em không nhớ đến chiếc váy cưới này nên cứ xếp nó vào góc tủ vậy thôi!

Kỳ An bước đến chiếc bàn cạnh giường của Châu Tuệ lục tìm dụng cụ và khi đã có được chiếc kéo trên tay thì tiến về chiếc váy sare cất lên tông giọng đanh lạnh:

- Để anh tiêu hủy chiếc váy cưới không đáng nhớ này giúp em!

Nói dứt lời thì Kỳ An dùng kéo cắt phăng chiếc váy cưới thành trăm mảnh vụn trước mắt Châu Tuệ trong sự ngỡ ngàng của cô.

Khi chiếc váy cưới chỉ còn là những lớp vải vụn trắng xóa rơi đầy trên nền nhà thì Kỳ An bước đến bên Châu Tuệ rồi khẽ đặt lên trán cô nụ hôn:

- Em chỉ có thể là cô dâu của riêng anh!

Châu Tuệ chưa hết cảm giác sững sờ vì thái độ khác lạ của Kỳ An lúc này.Vừa rồi khi nhìn thấy anh vung từng nhát kéo đầy sự căm hờn trên chiếc váy sare khiến cho cô có cảm giác Kỳ An đã không còn giữ được sự bình ổn và dịu dàng như thường ngày.

Châu Tuệ dù có chút hoang mang về hành động của Kỳ An nhưng vẫn nép vào lồng ngực anh nhận lấy hơi thở nóng ấm để tự trấn an mình rằng chỉ là do công việc gần đây có phần căng thẳng mới khiến cho Kỳ An trở nên quá khích như thế.



Tại phòng Tổng giám đốc tập đoàn Khải Hoàng.

Phong Lâm Vũ chợt dừng lại sự chú tâm trên màn hình máy tính khi nhìn thấy Châu Tuệ đằng đằng sát khí xông cửa tiến thẳng vào phòng làm việc.

Châu Tuệ điên tiết đập mạnh tay lên bàn rồi quát ầm lên:

- Phong Lâm Vũ!Sao anh lại có thể giở trò hạ lưu như thế?

Phong Lâm Vũ nhìn thấy nét mặt giận dữ của Châu Tuệ ngầm đoán ra sự tình liền vờ nhoẻn miệng cười:

- Em đến Khải Hoàng tìm gặp anh chỉ để trút giận thay thằng nhãi ấy hay sao?

Châu Tuệ vẫn tiếp tục lớn tiếng:

- Trong vòng chưa đầy một tháng Kỳ An đã phải thay đổi mặt bằng công ty đến ba lần vì sự quấy nhiễu của anh!Sao anh lại không để yên cho anh ấy như thế?

Phong Lâm Vũ đặt đôi tay của Châu Tuệ lên trái tim mình rồi nhìn cô tha thiết:

- Ở đây của anh không yên thì thằng nhãi ấy đừng hòng được yên!

Châu Tuệ vội rút lại bàn tay:

- Anh điên thật rồi!Ngoài suốt ngày kiếm cớ gây sự với Kỳ An thì anh không còn việc gì để làm sao?

Phong Lâm Vũ khẽ quấn lọn tóc của Châu Tuệ vào tay mình đưa lên mũi ngửi lấy rồi nhếch môi cười:

- Anh đã cảnh báo trước rồi!Là do em và thằng nhãi Kỳ An xem thường lời nói của anh!Phong Lâm Vũ anh là ai kia chứ?Là một gã đàn ông vô dụng đến mức có thể đứng trơ mắt nhìn thằng khác cướp mất vợ mình mà không chút phản ứng gì hay sao?Hay là em muốn anh phải thốt ra những câu từ đầy sự giả tạo sáo rỗng như “chúc em hạnh phúc!” và lẳng lặng nhường chỗ cho kẻ khác như những tên ngốc trong tiểu thuyết ngôn tình?Xin lỗi vì anh không được cao thượng như thế đâu!

Châu Tuệ cố kiềm lại giọt nước mắt trong sự uất ức:

- Anh làm mọi cách chỉ để Kỳ An rời xa tôi nhưng đã quên mất một điều rằng nếu không có Kỳ An thì tôi cũng sẽ không bao giờ tha thứ và quay về bên anh!Người mà anh nên tìm đến quấy nhiễu và trút giận là tôi chứ không phải Kỳ An!

Phong Lâm Vũ vẫn tỏ ra bình thản:

- Tiếp tục theo đuổi chờ đợi sự tha thứ từ em và nhìn em hạnh phúc bên gã đàn ông khác là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!Nếu như em không muốn thằng nhãi Kỳ An tiếp tục nhận sự trừng phạt thì hãy tỏ ra ngoan ngoãn và thuận ý quay về bên anh càng sớm càng tốt!

Châu Tuệ nở nụ cười trong sự bất lực:

- Phong Lâm Vũ!Nếu tôi quay về và sống bên anh như một cái xác không hồn anh có cảm thấy vui vẻ không?

Phong Lâm Vũ nhìn về Châu Tuệ bằng ánh mắt cương nghị:

- Nước chảy đá mòn mưa lâu thấm đất!Anh không tin nếu em chấp nhận quay về bên anh và cho anh cơ hội thì không lay chuyển được em!Anh sẽ làm mọi cách để em tin tưởng và yêu thương anh như lúc ban đầu!

Châu Tuệ lạnh lùng quay người:

- Anh đúng là không biết nói lý lẽ!Xem như tôi đến đây ngày hôm nay đã vô ích rồi!Nếu anh còn tiếp tục giở những chiêu trò thủ đoạn hạ lưu với Kỳ An thì chỉ làm tôi chán ghét và căm hận anh thêm mà thôi!

Khi Châu Tuệ định cất bước rời đi thì Phong Lâm Vũ vội níu lấy tay cô:

- Châu Tuệ đợi đã!Anh tạm thời sẽ để yên cho tên khốn Kỳ An đó nhưng em phải chấp nhận với anh một lời đề nghị!

Châu Tuệ nhếch môi cười:

- Anh lại định giở trò gì đây?

Phong Lâm Vũ liền đáp:

- Vào đầu tuần sau cặp vợ chồng tiểu thuyết gia Nhậm Đạt và Đàm Phương sẽ tổ chức buổi lễ kí tặng ra mắt tác phẩm mới,họ đã gửi lời mời chúng ta đến tham dự!Em hãy sắp xếp thời gian đi cùng với anh!

Châu Tuệ cảm thấy khác lạ:

- Vì sao hai nhà tiểu thuyết gia lại ngỏ lời mời cả hai chúng ta cùng tham dự?Nhất định là do anh đã viện cớ!

Phong Lâm Vũ liền phân bua:

- Anh không viện cớ!Họ đã gửi thiệp mời cho cả hai chúng ta!Họ bảo với anh từ khi tham gia cùng chúng ta chương trình Happy Trip cách đây ba năm thì đã nảy ra ý tưởng xây dựng hình mẫu nam chính nữ chính dựa theo tính cách của anh và em ngoài đời thực!

Châu Tuệ liền tỏ vẻ hoài nghi:

- Hình mẫu nữ chính như tôi còn được!Chỉ e hình mẫu nam chính như anh áp dụng vào tiểu thuyết ngôn tình chỉ nhận về ghạch đá của độc giả thôi!

Phong Lâm Vũ liền sượng mặt:

- Thì anh phải có lý do gì đặc biệt mới khiến tiểu thuyết gia lựa chọn trở thành hình mẫu nam chính đưa vào tác phẩm của họ chứ!Em chưa đọc qua tác phẩm thì đừng vội khinh thường anh như thế!

Châu Tuệ khẽ chậc lưỡi rồi đáp:

- Thôi được!Tôi đồng ý đi cùng anh vào buổi lễ ký tặng sách sắp tới!Anh cũng nên giữ lời hứa của mình không được giở thêm chiêu trò gì với Kỳ An nếu không thì tôi sẽ đến đây vặn cổ bẽ họng anh lập tức!

Nói dứt lời thì Châu Tuệ quay bước rời đi sau lưng vẫn còn nghe văng vẳng tiếng gọi với theo của Phong Lâm Vũ:

- Châu Tuệ!Em vì thằng khốn Kỳ An mà đe dọa anh sao?Sao em có thể đối xử với anh như thế chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play