10 giờ tối, không khí ở Vân Vũ sôi động, càng về đêm lại càng trở nên náo nhiệt, những thân ảnh nóng bỏng như điên cuồng lắc lư theo điệu nhạc. Ngôn Hi Lạc hôm nay lại dở chứng không muốn vào phòng vip, muốn thử một lần hòa mình trong không khí náo nhiệt ở đây.

Ánh đèn sân khấu mờ ảo phác họa dáng người cực phẩm của thiếu niên. Ngũ quan thanh lạnh như ngọc, các đường nét trên khuôn mặt tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt sâu hút hồn, khiến người nhìn như chìm trong bí ẩn của đại dương. Cúc áo sơ mi đen gợi mở, bộ dáng kiêu ngạo bất cần, cả người tỏa ra sự nguy hiểm, tựa như một con báo đen lười nhác.

Cậu vươn đôi tay tho dài mảnh khảnh cầm ly rượu nhấp một ngụm, khóe miệng khẽ nhếch lên một đường cong tuyệt mỹ. Chỉ một động tác thôi mà khiến bao nhiêu cô gái bị hớp hồn.Vương giả lại pha chút phong trần, lạnh lùng, kiêu ngạo lại pha chút non nớt của thiếu niên, đây chính là loại mà các chị em thích nhất. Thế nhưng, khí chất của thiếu niên quá mạnh mẽ, chỉ một ánh mắt thôi cũng dọa sợ những người đối diện. Thế nên dù có bạo dạn bao nhiêu mấy cô gái cũng có phần e sợ.

Ngôn Hi lạc nhìn cậu, xong lại tự nhìn bản thân, cũng rất đẹp trai mà, vậy tại sao lại không có em gái nào thích. Chắc có lẽ, ở bên lão đại lâu ngày, ánh hào quang tỏa ra sáng chói, nên vẻ đẹp trai của cậu bị lu mờ chăng. Cậu chàng chắc chắn là như vậy rồi.

“Khiết Khiết, nhìn bên kia kìa. Anh chàng đó có phải rất đẹp trai không? Tớ thách cậu cua được anh ta đó.”

Đường Khiết nhìn qua bên phía đám người Sở Diên, suy nghĩ rồi cười cười. Cô nàng cũng là khách quen của quán đã một năm nhưng chưa bao giờ gặp một thiếu niên cực phẩm như vậy. Đường Khiết nháy nháy mắt với cô bạn bên cạnh, giọng tự tin nói:

“Chỉ cần 15 phút, tớ đảm bảo sẽ lấy được số điện thoại của cậu ta.”

Nói xong, cô nàng hất mái tóc đen gợn sóng của mình, tự tin bước tới. Hôm nay, cô nàng mặc một chiếc váy trắng thuần khiết, mái tóc uốn xoăn nhẹ, trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, giống như một đóa bách hợp trong trẻo. Trái với không khí náo nhiệt của quán, phong cách của cô giống như một người con gái ngoan hiền, dịu dàng, là mẫu bạn gái mà nhiều chàng trai yêu thích. Từ khi cô bước vào quán, Đường Khiết đã thu hút rất nhiều ánh mắt của các chàng trai.

Đường Khiết đi phía bên này, dừng phía trước bàn Sở Diên, do dự hồi lâu. Đám người Sở Diên thấy mỹ nữ đi đến thì ồ lên, cười lên khanh khách hỏi:

“Người đẹp, có việc gì sao?”

“Đúng đó, em gái, có việc gì cứ nói, để bọn anh giúp cho.”

Đám người bên cạnh Sở Diên tươi cười, niềm nở, nhìn Đường Khiết không chớp mắt. Azz, tiểu mỹ nữ này, dù sao người ta đến vì Sở Diên, không phải vì họ, chỉ cần ngồi xem trò vui là được rồi.

Đường Khiết nhìn Sở Diên, ánh mắt ngây thơ lộ vẻ khó xử:

“Anh trai, em mượn điện thoại anh một chút được không? Điện thoại em vừa hết pin, em muốn gọi cho bạn một chút.”

Với giọng điệu và vẻ mặt này, nếu là một chàng trai bình thường, chắc chắn đã gục ngã, không có lý do gì để từ chối. Nhưng Sở Diên thì lại khác. Cậu nhìn cô nàng cười lạnh lùng, ánh mắt lóe lên một tia giảo hoạt:

“A Hiên, cho mượn điện thoại đi.”

Chàng béo tên A Hiên thấy thế thì mắt sáng lên, vội vàng đưa chiếc điện thoại về phía Đường Khiết.

Chàng béo A Hiên nghe được như vậy thì mắt cậu chàng sáng lên, vội vã đưa điện thoại cho mỹ nữ. Đường Khiết thấy như vậy có chút thất vọng, quả nhiên là người đẹp thì kiêu ngạo. Cô nàng có chút ngượng ngùng, nhưng rất nhanh đã lấy lại sự tự tin vốn có của mình. Bấm điện thoại giả vờ nghe điện thoại một lúc, cô nàng nhanh chóng trở lại trả điện thoại cho nhóm Sở Diên.

Ánh mắt cô nàng nhìn Sở Diên đang ngồi ngoài, trong đầu lóe một ý tưởng. Lúc đến gần bàn rượu, Đường Khiết cố ý khiến mình vấp ngã. Vốn tưởng Sở Diên sẽ đỡ mình như trong phim, thế nhưng, tưởng tượng thì khác xa thực tế. Lúc cô ta chuẩn bị ngã vào lòng cậu, rất nhanh Sở Diên đã né sang một bên khác, để Đường Khiết ngã xuống.

Cũng may ghế sôpha mềm, cô nàng không việc gì, nhưng chỉ như thế thôi cũng đủ làm cô mất mặt. Mặt Đường Khiết đỏ bừng, tay nắm chặt, đôi mắt đã đỏ hoe, đáng thương nhìn Sở Diên, dường như trong quãng đời cô ta chưa bao giờ chịu sự sỉ nhục như thế. Đám thiếu niên thấy cô ta ngã không những không giúp mà còn phá lên cười trêu ghẹo, dường như đã quá quen thuộc với việc này:

“Lão đại, dù sao người ta cũng là đại mỹ nữ, không nên phũ phàng với người ta như vậy.”

“Đúng đó, Sở Diên, sao cậu lại như vậy chứ? Chọc cho người ta khóc đến hoa lê đái vũ rồi kìa.”

Tiếng cười đùa càng lúc càng lớn, Đường Khiết cảm thấy mình giống như một chú hề, bị người mang ra đùa giỡn. Cô nhìn Sở Diên, ánh mắt tức giận:

“Cậu, cậu....”

Thiếu niên nhẹ nhàng chống tay lên cằm, giọng điệu ngả ngớn:

“Người như cô ấy à, ông đây gặp nhiều rồi. Nói cho cô biết, ông đây tuy đẹp trai nhưng không dễ dãi.”

“Nếu cô muốn đàn ông như vậy, hay là vậy đi. Hôm nay, trong đám anh em này của tôi, cô chọn ra một người đảm bảo phục vụ cô nhiệt tình, miễn phí.”

Nói xong, lia ánh mắt về phía đám người đang nháo nhác. Ngôn Hi Lạc nghe thấy vậy thì ôm chặt lấy cổ áo, sống chết không chịu đi, trêu trọc nói:

“Không được, người ta còn là hoàng hoa khuê nữ*, làm sao dâng tấm thân ngọc ngà này cho cô ta được.”

Nói xong, đám anh em lại phá lên cười đạp cậu chàng, đã được lợi còn khoe mẽ. Đường Khiết ở bên đây thì tức giận đến sây sẩm mặt mày, bị đám thiếu niên đùa giỡn, xoay mòng mòng. Cô nàng giận đến đỏ mắt, để lại một câu:

“Được lắm, đám các người, chờ đó cho tôi.”

Chờ bóng dáng Đường Khiết khuất xa, Ngôn Hi Lạc mới thở phào:

“Hazzz, cuối cùng cũng đi rồi. Sở Diên, lão đại à, lần sau cậu đừng nói như vậy. Lỡ như mà cô ta đồng ý, tấm thân trong trắng này bị hủy hoại, tớ biết sống làm sao?”

Cả đám cười phá lên, mắng tên Ngôn Hi Lạc tâm thần. Phương Thành nhìn vậy cũng không chịu nổi, đá cậu một cái:

“Ngôn Hi Lạc, cậu không những thần kinh mà còn bị bệnh ảo tưởng nữa.”

2 tiếng sau...

Càng về đêm trong quán bar càng sục sôi náo nhiệt. Tiếng nhạc bỗng im bặt bởi âm thanh đổ vỡ, từ phía cửa ra vào, một đám người đã hùng hổ xông vào. Cầm đầu là thanh niên nhuộm đầu đỏ rượu, nhìn là biết hắn là một tay ăn chơi có tiếng. Phía sau, khoảng hai chục đàn em, người nào người nấy to cao, tay cầm tuýt sắt trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.

Lâm Dư giận dữ, quét mắt nhìn một lượt quán ba. Hắn đập chai rượu một tiếng choang, thét giọng lớn thị uy:

“Kẻ nào dám trêu chọc bạn gái tao? Có ngon thì bước ra đây.”

Bấy giờ, đám người Sở Diên mới nhận ra, bạn gái của hắn là Đường Khiết – cô nàng vừa bị bọn họ trêu trọc. Không đợi bọn họ lên tiếng, Đường Khiết đã nép mình vào lòng bạn trai như chú chim nhỏ, chỉ về phía nói:

“Là bọn họ, bọn họ trêu ghẹo, bắt nạt em nữa. Dư ca, anh phải báo thù cho người ta.”

Lâm Dư nhẹ nhàng an ủi Đường Khiết, ánh mắt giống như dao găm phóng thẳng về phía Sở Diên. Sở Diên biếng nhác đứng dậy, tiến sát hắn, nở nụ cười khinh miệt:

“Tao trêu ghẹo cô ta, cô ta xứng sao?”

“ Về dạy dỗ lại bạn gái mày đi, đừng để đến khi đầu mọc xanh cỏ lại đến đây bắt đền ông đây.”

Đám anh em Sở Diên nghe xong thì phá nên cười, lão đại bọn họ, từ trước đến giờ mắng người rất độc miệng.

Lâm Dư mặt đỏ tía tai vì câu nói đó, thẹn quá hóa giận, không cần nói nhiều mà điên tiết xông lên:

“Mẹ kiếp, tao chém chết mày.”

Nói xong đám huynh đệ bên phía hắn cũng lao vào mà đấm đá, hiện trường trong bar vô cùng hỗn loạn. Đám người nháo nhác chạy ra khỏi bar, một số khác thì đứng túm lại một chỗ. Lực lượng hai bên tương đương nhau, dù bên của Lâm Dư có nhiều người hơn một chút nhưng bên của Sở Diên đều là con ông cháu cha xuất thân từ nhà lính, thân thể tự nhiên cũng khác người thường.

Sở Diên tung một cú đá trúng ngực Dư Lâm khiến hắn ta lùi về sau mấy bước, nhanh như cắt, cậu cầm lấy tay hắn, bẻ ngoặt ra đằng sau. Dư Lâm bị khống chế thì đau đớn gào lên:

“Thả tao ra, nhanh thả tao ra.”

Sở Diên nhìn hắn, nhếch miệng cười:

“Nói xem tại sao tao phải thả mày ra hả? “

Lâm Dư hoảng sợ, thế nhưng, hắn vịt chết vẫn còn cứng miệng:

“Mày biết bố tao là ai không? Bố tao là Lâm Hàng, giám đốc công an Thủ Đô.”

“Bố tao sẽ bắt mày, bắt cả nhà mày, để lũ chúng mày tù mọt gông.”

Ánh mắt Sở Diên đã sắc lạnh, khóe miệng cong lên, giọng nói cậu âm u như tiếng Tu La từ địa ngục vọng về:

“Thế mày biết ông nội tao là ai không? Trước khi tống tao vào tù, thì mày nên gọi bố mày đến nhặt xác mày về đã.”

Nói xong cậu bồi cho hắn ta một cú trời giáng, khiến Dư Lâm ngã bay về bàn rượu. Bàn rượu đổ xuống, các mảnh thủy tinh sắc nhọn cứa vào da thịt, từ trên đầu Dư Lâm chảy xuống dòng máu đỏ thấm. Hắn không thể tin được mà chỉ vào Sở Diên:

“Mày, mày...”

Đám đàn em thấy không chiếm thế thượng phong cũng không tiếp tục chiến đấu nữa mà xúm lại dìu Dư Lâm nên, ánh mắt lấm lét, sợ sệt nhìn phía Sở Diên. Sở Diên nhìn mấy vết thương nhẹ trên mặt, dài nhất là vết thương bị mảnh thủy tinh cứa vào trên tay mình đang rướm máu, không quan tâm mà thủng thẳng ra về. Vừa đi tới cửa quán đã nghe thấy tiếng còi cảnh sát, tiếp sau đó là tất cả đều được bế lên đồn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play