Sau chuyện lấy cắp dây chuyền xảy ra, Ngụy Hi Hòa và Lý Nhất Đồng cũng kiến nghị với giáo quan đổi phòng. Thế nhưng, chỉ có mấy ngày nữa là kì sự quân sự kết thúc, bọn họ cũng đành nhẫn nhịn cho qua.
Bực mình nhất có lẽ là Lý Nhất Đồng, ra đụng vào chạm, cô nàng nhìn Từ Mộng đến đỏ cả mắt, chỉ muốn lao vào chiến với cô ta một trận.
Từ Mộng sau chuyện này cũng trở lên e dè hơn, tuy không đối đầu trực diện với hai người nhưng cũng âm thầm nói xấu sau lưng họ.
Buổi trưa, Ngụy Hi Hòa cùng Lý Nhất Đồng đi căng - tin. Cô nàng nhìn cô bạn nhỏ của mình, không giấu nổi cảm giác tò mò:
"Hi Hòa, hai bên nội ngoại cậu đều giàu vậy sao? Chiếc dây chuyền đó trị giá 50 vạn đó. Ngụy Hi Hòa, cậu chính là một tiểu phú bà rồi đó, biết không hả?"
"Không được, sau khi đi quân sự xong, cậu nhất định phải mời mình một bữa ra trò."
Ngụy Hi Hòa nhìn cô bạn thân mỉm cười:
"Tiểu phú bà gì chứ? Sợi dây đó vốn là món quà tốt nghiệp của dì mình tặng."
"Được rồi, để sau khi đi về, mình mời cậu ăn cơm Liêu Châu được không?"
Lý Nhất Đồng nghe cô nói thế thì mới vừa lòng, nở nụ cười. Núm má đồng tiền của cô nàng ẩn hiện, xinh xắn, đáng yêu mang lại cho người đối diện cảm giác ngọt ngào.
Như chợt nhớ ra điều gì, cô nàng bèn mở lời:
"À, Hi Hòa này. Chiều nay tớ có việc phải về nhà gấp, đến tối mới quay trở lại."
"Cậu ở đây, nhớ cẩn thận con nhỏ Từ Mộng đó. Cứ dĩ hòa vi quý như cậu, có ngày cậu ta trèo lên đầu cậu ngồi ấy."
Lý Nhất Đồng tính tình hào sảng thẳng thắn, có gì nói lấy. Cô nàng thực sự rất lo lắng khi để cô ở lại. Ngụy Hi Hòa tuy thông minh nhưng tính tình lại mềm mỏng, dễ động lòng, cô nàng chỉ sợ cô lại bị bắt nạt thôi.
"Được rồi, cậu đừng lo lắng. Tớ mà gặp cậu ta, tuyệt đối tránh xa 10 m, được không?"
Hai cô nàng cười cười nói nói, chẳng mấy chốc đã hết buổi trưa. Lý Nhất Đồng được mẹ đón về, chỉ còn Ngụy Hi Hòa lạc lõng giữa đám con gái trong phòng.
Buổi chiều, sau khi tiết học kết thúc, giáo quan yêu cầu lớp bọn họ dọn dẹp đồ đạc. Đám con trai bị bắt đi cất súng, mấy thứ nặng nhọc, còn đám con gái thì nhẹ nhàng hơn, chỉ dọn mấy thứ lặt vặt linh tinh.
Ngụy Hi Hòa không may bị phân nhóm với đám Từ Mộng, sau khi phân phó xong, mấy người bọn họ ôm đồ vào nhà kho. Nhà kho ở mãi khu D, cũng là nơi hẻo lánh nhất trong khu quân sự này. Ba bốn cô gái xúm lại làm, chỉ để Ngụy Hi Hòa một mình bơ vơ, lẻ loi.
“Ngụy Hi Hòa, chúng tôi làm xong rồi. Chúng tôi đi trước, phần của cậu, làm xong rồi về.”
Từ Mộng liếc nhìn Ngụy Hi Hòa, ánh mắt lóe lên một tia giảo hoạt, khóe miệng khẽ nhếch lên. Ngụy Hi Hoà, chuyện lần trước làm cô ta mất mặt như vậy, cô ta còn chưa quên đâu. Lần này, không có Lý Nhất Đồng ở đây, xem ai có thể cứu được Ngụy Hi Hòa nữa đây.
Từ Mộng nhanh chóng theo đám bạn bước ra, cửa nhà kho vẫn mở. Ngụy Hi Hòa cũng mong rằng bọn họ nhanh chóng rời khỏi đây, đón nhận những ánh mắt không mấy thiện cảm của đám người Từ Mộng, trong lòng cô cũng không thấy thoải mái.
Một lát sau, khi Ngụy Hi Hòa dọn dẹp xong, ngước mắt lên nhìn thì thấy cánh cửa đóng từ lúc nào. Cô vội vã chạy ra đập cửa, phát hiện cửa nhà kho đã bị khóa ngoài. Ngụy Hi Hòa sốt ruột gọi:
“Có ai ở đó không, mở cửa ra đi.”
“Từ Mộng, Từ Mộng, mở cửa cho tôi, mở cửa.”
Thế nhưng, đáp lại cô chỉ là một khoảng không tịch mịch đến tĩnh lặng. Cánh cửa sắt nặng nề khép chặt, mùi gỉ sét gay mũi khiến người ta cảm thấy ghê người.
Ngụy Hi Hòa cố tìm đường thoát thân, thế nhưng, xung quanh cô không có lấy một cánh cửa nào cả, ngổn ngang là những bàn ghế, dụng cụ thể dục.
Thứ ánh sáng duy nhất để cô biết ban đêm hay ban ngày đó chính là chiếc cửa sổ lộ thiên.
Ánh chiều tà dần dần buông xuống, khuất sau màn đêm u tối. Lúc này, ánh trăng cũng đã lên cao, le lói, chiếu sáng cả một vùng trời.
Ngụy Hi Hòa không biết mình ở đây bao lâu, cô ngồi thu mình lại một góc ngây ngốc, muốn nương nhờ ánh sáng yếu ớt từ ánh trăng kia.
Khuôn mặt nhỏ tái nhợt đi vì sợ hãi, nước mắt như những chuỗi trân trâu đứt hạt, không ngừng rơi xuống trên khuôn mặt trái xoan xinh đẹp kia. Ánh mắt cô thẫn thờ nhìn vào khoảng không vô định, cả người vô lực run rẩy.
Tiếng khóc nức nở của cô gái như xé toang màn đêm tĩnh mịch, vừa thổn thức, vừa tang thương. Cô cuộn mình lại, miệng vẫn lẩm nhẩm:
“Ba, ba ơi, ba ở đâu, cứu con với.”
“Hi Hòa, Hi Hòa lạnh lắm. Hi Hòa rất nhớ ba.”
Lúc Lý Nhất Đồng về đến khu quân sự đã là hơn tám giờ. Cô nàng vội vàng trở phòng, thế nhưng lại không thấy cô bạn nhỏ của mình đâu cả. Lý Nhất Đồng vội vàng hỏi bạn học giường kế bên:
“Lâm Lạc, Ngụy Hi Hòa cậu ấy đi đâu rồi?”
Lâm Lạc ngạc nhiên:
“Chẳng phải là Từ Mộng nói là Ngụy Hi Hòa đi tìm cậu rồi sao?”
Lý Nhất Đồng không hiểu sao mình lại lo lắng, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành.
Đúng lúc đó, Từ Mộng cười cười nói nói bước vào, thấy khuôn mặt đằng đằng sát khí của Lý Nhất Đồng, không khỏi nuốt nước bọt.
Lý Nhất Đồng xông lên, túm lấy cổ áo cô ta mà gào lên:
“Từ Mộng, rốt cuộc cậu đã làm gì cậu Ngụy Hi Hòa rồi? Cậu ấy đang ở đâu?”
Từ Mộng lúc này vẫn chưa ý thức được điều gì xảy ra, mạnh miệng chối cãi:
“Không phải cậu ấy dọn dẹp xong tìm cậu sao? Sao lại hỏi tôi?”
Lý Nhất Đồng định xông lên cho Từ Mộng một cái bạt tai thì bị bạn cùng phòng ngăn lại:
“Mẹ kiếp, tìm cái khỉ khô ấy. Từ chiều đến giờ tôi còn chưa gặp cậu ấy.”
Từ Mộng lúc này cũng đã bắt đầu sợ hãi lắp bắp nói:
“Chẳng nhẽ cậu ấy vẫn còn trong nhà kho? Tôi rõ ràng đã đưa chìa khóa cho lớp trưởng 10C2 bảo cậu ta hai tiếng sau tới nhà kho mở cửa.”
"Lý Nhất Đồng, tôi thực sự không cố ý đâu. Tôi vốn chỉ muốn dọa cậu ta một chút thôi."
Nghe thấy Từ Mộng nói Ngụy Hi Hòa bị nhốt trong nhà kho, đôi mắt của Lý Nhất Đồng mở lớn tức giận, ngân ngấn lệ nhìn Từ Mộng. Cô xông đến bắt lấy bả vai Từ Mộng mà lắc mạnh:
“Mẹ nó, cậu dám nhốt cậu ấy trong nhà kho. Từ Mộng, Ngụy Hi Hòa có chuyện gì, tôi tuyệt đối không tha cho cậu đâu.”
Nói xong, cô nàng phi ra cửa, vừa hay lại đụng trúng bọn Sở Diên đang bước tới. Thấy Lý Nhất Đồng khóc, Ngôn Hi lạc nhiều chuyện hỏi thăm:
“Lý Nhất Đồng, xảy ra chuyện gì rồi? Tại sao cậu lại khóc?”
Lý Nhất Đồng ánh mắt đỏ hoe nhìn đám Sở Diên, vừa khóc vừa nói:
“Ngụy Hi hòa, cậu ấy...cậu ấy bị Từ Mộng nhốt trong nhà kho khu D. Tôi phải đi cứu cậu ấy.”
Sở Diên nghe cô nàng nói vậy, máu trong người cũng chợt đông cứng lại, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía Từ Mộng. Từ Mộng chột dạ, bây giờ cô ta cũng bị dọa sợ đến cả người mềm nhũn, nức nở khóc. Sở Diên tuy rất lo lắng nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, dặn dò bọn họ:
“Nhà kho phía khu D phải có chìa khóa mới mở được. Như vậy đi, cậu với Phương Thành sẽ đến chỗ giáo quan Phương lấy chìa khóa."
"Ngôn Hi Lạc đến tìm lớp trưởng lớp 2 để lấy chìa khóa, đề phòng trường hợp thầy Phương không có ở đây. Còn tôi sẽ đến nhà kho trước.”
Sau khi phân phó xong, mọi người chia làm ba hướng. Sở Diên đi về phía khu D, nơi hẻo lánh nhất khu quân sự.
Nơi đây cây cối um tùm, tiếng dế kêu rả rích trong đêm tối làm khung cảnh lại càng trở lên u ám, thê lương. Lương theo ánh trăng sáng, cuối cùng cậu cũng đến nhà kho. Cánh cửa nhà kho cũ kĩ bằng sắt đã hoen gỉ, mục nát theo năm tháng của thời gian. Thiếu niên giơ chân, đạp mấy phát vào cánh cửa. Dưới sức mạnh kinh người, cuối cùng, chiếc cửa sắt cũ nát cũng bung ra.
Sở Diên bước vào, đã thấy một cảnh tượng mà cả đời này cậu không thể nào quên được, giống như trở về thuở ấu thơ. Cô gái dáng người nhỏ bé ngồi thu mình lại một góc, dưới ánh trăng sáng, gương mặt xinh đẹp loang lổ nước mắt, mái tóc tơ buông xõa lộn xộn, khuôn mặt nhỏ trắng bệch vì sợ hãi. Thế nhưng ánh mắt cô nhìn cậu sáng tia hy vọng, giống như người chết đuối vớ được cọc gỗ.
Quả thực, khi Sở Diên xuất hiện, Ngụy Hi Hòa đã cảm thấy rất vui mừng. Thiếu niên dưới ánh sáng nhạt nhòa của ánh trăng, dáng người cao lớn, áo quân phục xanh lá nghiêm trang, cậu giống như một vị thần mặt trăng mà trời cao phái xuống để cứu cô. Sở Diên bước đến bên cô, lo lắng hỏi.
“Ngụy Hi Hòa, cậu không sao chứ?”
Nghe được giọng điệu thân thuộc này, Ngụy Hi Hòa mới cảm thấy an tâm. Cô đột nhiên ôm chầm lấy thiếu niên khóc lên nức nở, giống như sợ bị người khác bỏ rơi:
“Sở Diên, Sở Diên, tôi, tôi sợ.”
“Đừng bỏ tôi ở đây một mình được không?”
Sở Diên nhẹ nhàng ôm lấy cô dỗ dành, trái tim cậu run lên, cảm giác đau lòng như ngấm sâu vào trong xương tủy. Thiếu niên nhẹ nhàng an ủi:
“Cậu yên tâm, ông đây sẽ mãi ở bên cậu, bảo vệ cậu cả đời bình an, được không?”
Ngụy Hi Hòa ôm cậu, khuôn ngực rộng rãi, bờ vai vững chắc của thiếu niên làm cô có cảm giác an toàn. Thiếu nữ nhỏ trong ngực cứ khóc mãi, đôi mắt rưng rưng đã đẫm lệ, hàng mi run rẩy theo từng tiếng nức nở. Vạt áo trước ngực cậu ướt đẫm, tâm của thiếu niên không khỏi nhói lên.
Sở Diên hiểu rằng, lúc nhìn cô khóc, cậu đã biết đời này cậu xong rồi.
Thiếu niên đưa tay lên má cô, xoa đi những giọt nước mắt còn vương vấn trên mi mắt:
“Ngoan nào, bạn học nhỏ. Đừng khóc nữa được không?
Ngụy Hi Hòa bây giờ mới ổn định lại tâm tình. Cô ngước mắt lên nhìn cậu, ánh mắt trong suốt như hồ thu tĩnh nặng, khẽ gật đầu.
“Được rồi, bây giờ tôi đưa cậu về nhé.”
Dưới ánh sáng nhạt nhòa của ánh trăng, hai bóng dáng một lớn một nhỏ đi về. Ngụy Hi Hòa vẫn còn sợ hãi, run rẩy nắm lấy vạt áo của thiếu niên. Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, dưới tán cây loang lổ bóng trăng, Ngụy Hi Hòa ngoan ngoãn đi theo từng bước chân của Sở Diên.
Cô cảm thấy tim mình đập liên hồi, nhìn bóng lưng cao lớn mà vững chãi của thiếu niên, khoảnh khắc này như in sâu vào trong tâm trí cô, trái tim không khỏi rung động.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT