“Lâm Thắng cái gì mà Lâm Thắng? Không có hắn dì không chết được đâu! Mau đứng lên cho tôi!”
Tiêu Quân theo dõi hai người bọn họ. Cuối cùng nhìn màn này, hắn xem như Lâm Thắng còn chút lương tâm.
Thiên Kim ngồi khóc, nghe thấy giọng nói khó ưa của Tiêu Quân, cô hất tay hắn ra.
“Im đi. Anh thì biết cái gì? Anh ấy là thanh xuân của tôi. Tôi quen anh ấy nhiều năm như vậy. Sao có thể nói bỏ là bỏ.”
Thiên Kim đưa tay đánh vào bụng mình: “Tại sao lại xuất hiện trong đời tôi. Tại sao tôi không nhớ cái gì hết?”
Tiêu Quân nhịn không được. Hắn hung hăng kéo tay Thiên Kim ra:
“Dì im đi! Có muốn đánh dì đánh tôi. Đừng động vào con tôi.”
“Con anh? Anh nói cái gì vậy? Hôm nay mọi người làm sao vậy?”
Tiêu Quân vẫn nắm chặt cổ tay Thiên Kim đến đỏ. Một lượt tin tức vừa rồi khiến cô đau đầu.
“Buông ra!”
“Tôi không buông!”
Bây giờ hai tay hắn nắm chặt hai cổ tay của Thiên Kim kéo cô lại gần:
“Dì không nhớ để tôi nói cho dì nhớ. Hôm đó dì uống say, là dì kéo tôi mà ôm. Chúng ta đã phát sinh quan hệ. Người lên giường với dì là tôi. Đứa con trong bụng dì cũng là con tôi.”
“Không phải!”
“Phải!”
“Cả đời này dì cũng đừng mơ tưởng trở về với người đàn ông đó. Hắn và dì không thể nào. Hoàng Thiên Kim, em tỉnh táo lại cho tôi. Bây giờ ngoài tôi ra. Em không thể lấy ai được nữa. Ngoài sinh con cho tôi. Em không có lựa chọn khác.”
Từng câu nói của Tiêu Quân tàn nhẫn đâm vào trái tim của Thiên Kim.
Sự thật mà cô không thể chấp nhận. Cô, chính cô đã phản bội bạn trai của mình.
“Tôi nói cho em nghe. Chúng ta đã triền miên dây dưa không dứt không phải một lần. Mà là rất nhiều lần. Em không thể chống cự khỏi tôi. Em rõ ràng yêu tôi! Đừng có đem thời gian ra cân đo đong đếm tình cảm nữa. 1 năm hay 10 năm thì sao chứ? Hết yêu là hết yêu. Yêu người khác chính là yêu người khác. Cho dù em cố chấp rồi sớm muộn cũng đau khổ. Chi bằng thành thật với bản thân một chút.”
“Tiêu Quân, Thiên Kim tôi sẽ không sinh con cho anh. Càng không thể yêu anh. Đừng có mơ!”
“Em nói vậy định phá đi đứa con của tôi à?”
“Đúng! Tôi tàn nhẫn vậy đó!”
“Được! Tôi đem em nhốt lại. Cả đời này trói em không cho em đi!”
Hắn kéo cô đi. Cô ghì lại sau đó dùng răng cắn hắn. Hắn không những không buông tay mà bế cô lên luôn.
“Xem chúng ta ai cứng đầu hơn?”
“Thả tôi xuống! Tôi không đi!”
“Tôi không thả. Cả đời này cũng không thả!”
…
Lúc đem cô về bệnh viện hắn đã cho người canh ở trước cửa. Nhất cử nhất động của cô hắn đều cho người giám sát. Đến cả ông bà Hoàng cũng không được vào thăm.
“Các người sao vậy? Đây là con gái của chúng tôi. Sao không thể vào thăm?”
“Tiêu thiếu có căn dặn không ai được vào. Trừ khi ngài ấy cho phép.”
Bà Hoàng níu tay ông Hoàng: “Có phải con của chúng ta đắt tội gì với đứa cháu trai này rồi hay không?”
“Bà mau gọi cho Thiên Thanh đi. Bảo Tiêu Hoàng đến đây một chuyến!”
“Được.”
…
Rất nhanh Thiên Thanh cùng Tiêu Hoàng đã đến bệnh viện.
“Mẹ, chuyện này là sao vậy mẹ?”
“Thiên Thanh, Tiêu Hoàng, không biết vì sao Tiêu Quân không cho chúng tôi vào thăm con bé Thiên Kim?”
“Anh Hoàng?”
Thiên Thanh nhìn Tiêu Hoàng. Tiêu Hoàng vỗ vai cô bảo cô và ba mẹ cứ ngồi nghỉ một chút. Còn ông đi ra bên ngoài gọi điện thoại cho Tiêu Quân:
“Ba?”
“Anh còn dám gọi tôi là ba? Anh mau đến bệnh viện giải thích cho chúng tôi!”
Tiêu Quân cúp máy xong không vội đến bệnh viện. Anh đi gặp đối tác, sau khi thành công ký hợp đồng mới về nhà tắm rửa. Thay một bộ âu phục khác mới chịu đi.
Ở bên này, cả nhà 4 người bọn họ đi đi lại lại xót ruột biết mấy. Nhiều lần muốn xông vào bên trong cũng bất lực.
Rõ ràng Tiêu Hoàng có thể thả người nhưng người như lão muốn xem thử con trai mình định làm cái gì.
Tiêu Quân đi thẳng người, bước rất nhanh đã đến nơi. Hắn ra lệnh cho thuộc hạ mở cửa. Cứ thế đi vào bên trong.
Thiên Kim ngồi trên giường không khóc. Cô chỉ như bị ai đó điểm huyệt.
Bà Hoàng chạy vào xem con gái: “Con có sao không? Con chọc gì cậu ta sao?”
Thiên Kim lắc đầu.
Tiêu Quân đang đứng đột nhiên quỳ xuống:
Thiên Thanh giật mình, cô lại đỡ Tiêu Quân: “Cậu làm sao vậy? Mau đứng lên!”
“Tôi không đứng. Để tôi nói hết đã.”
Tiêu Hoàng lần đầu thấy con trai mình chịu quỳ gối. Chắc hẳn đã làm việc gì, ông nhìn Thiên Thanh gật đầu:
“Cứ để cho nó quỳ!”
Sau đó ông nói với ông bà Hoàng: “Ba mẹ mau qua đây ngồi!”
Ông bà không dám đụng vào nhà họ nên chỉ có thể đồng ý.
“Ông ngoại, bà ngoại. Ba và mẹ hai?”
Ông Hoàng nghe Tiêu Quân gọi như vậy có chút kinh ngạc. Ông đưa tay ra hiệu:
“Khoan đã! Có thể cho ta uống thuốc trợ tim rồi nói có được không?”
Bà Hoàng đem ly nước bên cạnh cho ông Hoàng uống.
Sau đó cả 4 người rơi vào im lặng.
Tiêu Quân vẫn quỳ, bàn tay nắm chặt. Đây cũng là lần đầu hắn căng thẳng đến vậy. Thiên Kim ở trên giường vẫn bất động.
Không khí trong phòng đột nhiên nóng lên. Không ai dám thở mạnh.
“Tiêu Quân, có chuyện gì anh mau nói.”
Tiêu Quân là người dám làm dám nhận. Hắn nói:
“Ông ngoại, bà ngoại. Ba và mẹ hai, sau này con không thể gọi mọi người như vậy được!”
Thiên Thanh nghe đến đây cô nói xen vào: “Tiêu Quân, chuyện gì nghĩ không thông có thể từ từ nói. Không nên bỏ khái niệm người nhà. Theo phép tắc lễ nghi vẫn là nên gọi như vậy!”
“Sau này, con phải gọi là ba mẹ và anh hai, chị hai.”
Tiêu Hoàng nghe xong không nói lời nào chỉ lặng lẽ đứng dậy tiến về phía con trai của mình.
“Chát!”
“Tiêu Quân, đừng ở đó nói điên!”
Ông Hoàng ôm tim ngã ngửa về sau:
“Ba, ba không sao chứ?”
“Ông không sao chứ?”
Ông Hoàng run run: “Thằng bé nói như vậy là có ý gì?”
Tiêu Quân vẫn quỳ, hắn lớn giọng: “Đứa con trong bụng dì nhỏ là của con. Con sẽ chịu trách nhiệm!”
Thiên Kim ở trên giường lúc này mới khóc, cô chầm chậm nói:
“Tôi không cần anh chịu trách nhiệm.”
“Anh sẽ chịu trách nhiệm!”
“Tôi không yêu anh!”
“Anh yêu em là được!”
Ông bà Hoàng nghe được những lời này nhất thời khó chấp nhận, bị chọc đến ngất ngay tại chỗ.
“Ba, mẹ. Bác sĩ mau cứu ba mẹ tôi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT