Sáu người vừa cười đùa vừa nói chuyện đến gần tối, đề tài dần chuyển từ những câu chuyện cá nhân và chuyện tình hình thành phố sang chuyện vật tư.
"Tình hình vật tư của chúng tôi cũng khá được, nhờ phát hiện tang thi sớm. Nhưng cũng không trụ được lâu." Mộ Minh Trạch lên tiếng trước.
Hình Cương thở dài: "Chúng tôi cũng vậy thôi. Tang thi xuất hiện quá bất ngờ, ai cũng không kịp trở tay."
Hai anh em Thành Võ và Thành Ưng gật đầu phụ hoạ. Cả Thẩm Phong cũng gật đầu, tỏ vẻ mình cũng thế.
"Trên đường tới đây tôi có phát hiện, nhưng chưa được kiểm chứng." Mộ Minh Trạch ra chiều hơi trầm tư, khiến những người còn lại nháy mắt nghiêm túc hẳn.
"Tôi nhận thấy đám tang thi kia, có vẻ khi trời sáng chúng hoạt động yếu hơn. Đây không phải dựa trên tiểu thuyết hay phim ảnh đâu, là kinh nghiệm thực tế." Mộ Minh Trạch dừng một chút quan sát biểu cảm của 4 người, đều đang rất bình tĩnh, nhìn hắn chờ nói tiếp.
Hắn không khỏi cảm thán, dù là đồng đội sau này của nam chính đi nữa, nhưng mấy người này thật sự nghiêm túc nghe và tin lời của một người mới quen sao, sức mạnh của kịch bản cũng quá đáng sợ đi.
Mộ Minh Trạch điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt, kể tóm gọn lại những gì hắn đã trải qua, lược bớt vài chi tiết nhỏ nhặt, chủ yếu xoáy vào biểu hiện của đám tang thi để tăng độ đáng tin.
Hắn cũng tiện thể nói ra phương pháp lây nhiễm hắn tìm được (thực ra là nhờ đọc kịch bản), đương nhiên là kèm theo lý do của kết luận đó.
Mộ Minh Trạch nói hăng quá, khi hồi thần nhìn lại, bắt gặp những cặp mắt có kinh ngạc, có khiếp sợ, có hoang mang.
Chết tiệt, lỡ tiết lộ quá nhiều rồi, sẽ bị nghi ngờ mất.
Còn chưa đợi hắn lên tiếng, cặp sinh đôi đã đồng thanh lên tiếng: "Quá....quá ngầu!"
Mộ Minh Trạch ngẩn ra, là hắn nghe nhầm à.
"Anh bị bao vây bởi một đàn tang thi, sau đó nhảy qua toàn nhà bên cạnh để trốn thoát á! Ngầu bá cháy!" Này là Cao Thành Ưng nói.
"Anh đi tới nhà Lam Bính giữa một đám tang thi trên đường á! Ngầu quá đi!" Đây là Cao Thành Võ nói.
"Anh ấy còn cứu tôi khỏi một con tang thi cơ. Lúc đó tôi còn chưa kịp phản ứng, xém chút là bị lây nhiễm rồi. Thật sự rất rất ngầu!" Còn đây là Lam Bính nói. Chờ chút, gì cơ?!
Mộ Minh Trạch nghe thấy giật mình nhìn lại, thấy Lam Bính đang có cùng biểu cảm với hai người kia, dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn.
Bị 3 cặp mắt cháy bỏng nhìn mình, Mộ Minh Trạch thật sự không quen, có chút chống đỡ không được.
Hình Cương đúng lúc kéo hai tên đàn em phấn khích thái quá của mình lại, cười áy náy với Mộ Minh Trạch: "Chúng nó hơi quá khích, làm cậu khó xử rồi."
Thấy Mộ Minh Trạch tỏ vẻ không có việc gì, lúc này mới quay qua trừng mắt nhìn cặp sinh đôi cảnh cáo. Có vẻ đã bị giáo huấn nhiều lần, hai người nhanh chóng cụp đuôi, cúi đầu ra vẻ hối lỗi.
"Tôi thấy phát hiện của anh Mộc xác suất đúng là rất cao, có cơ hội lại tiếp tục kiểm chứng chắc chắn. Tôi đoán anh nói chuyện này ra cũng không phải để làm đề tài tán ngẫu đúng không, anh có kế hoạch gì sao?"
Mộ Minh Trạch nhìn sang Thẩm Phong, người vừa lên tiếng, trong lòng thầm bật ngón cái với cậu, gật gật đầu. Cuối cùng cũng có người đánh đúng trọng điểm rồi.
"Quả thật tôi có một kế hoạch, nói đúng hơn là một đề nghị với mọi người." Tất cả im lặng trở lại, chuyên chú lắng nghe. Nhưng lần này trong 5 đôi mắt kia chứa đầy sự ngưỡng mộ và tin tưởng.
Mộ Minh Trạch nói tiếp: "Mọi người cũng biết, với số vật tư hiện tại, chúng ta không thể chịu được quá lâu. Quân đội cũng sẽ không cung cấp vật tư cho chúng ta, vì chính họ cũng không có nhiều. Nếu suy đoán của tôi là đúng, rất có thể họ sẽ phát thông báo, kêu gọi tất cả mọi người ra ngoài tìm kiếm vật tư. Việc này rất nguy hiểm, tuy vậy lại rất cần thiết. Tôi đề nghị chúng ta tổ đội với nhau, cùng ra ngoài kiếm vật tư. Mọi người...thấy thế nào?"
Mộ Minh Trạch có chút thấp thỏm, dù có sức mạnh của kịch bản đi chăng nữa, rất khó để những người mới quen nhau chưa tới nửa ngày có thể tin tưởng hợp tác lập đội được.
Mọi người đều im lặng suy nghĩ, Mộ Minh Trạch cũng không lên tiếng hối thúc, im lặng chờ đợi. Trời đã tối hẳn, ánh trăng ngoài cửa phá lệ sáng hơn bình thường, tiếng tang thi văng vẳng truyền tới khiến lòng người bất an.
Thẩm Phong là người lên tiếng trước, phá vỡ sự yên tĩnh: "Anh Mộc nói hợp lý, gần như giống với suy nghĩ của tôi. Tôi tham gia." Sau đó cậu quay qua nhìn Mộ Minh Trạch mỉm cười.
Mộ Minh Trạch đánh giá Thẩm Phong khá cao. Đối phương thuộc kiểu người trầm ổn, rất lý trí và đáng tin cậy. Khi đọc kịch bản, hắn đã có ấn tượng rất tốt với người này rồi.
Hình Cương tiếp lời: "Tôi tin tưởng anh, Mộc Hàn. Tôi cũng tham gia." Thành Võ và Thành Ưng cũng gật đầu tán thành.
Hình Cương là người rất thật thà và thân thiện, đồng thời cũng rất chính trực và đáng tin. Hai anh em sinh đôi thì thông minh, học hỏi rất nhanh và làm việc rất có hiệu quả.
Mộ Minh Trạch mỉm cười thật lòng, không phải không phải nụ cười xã giao nữa, cảm giác được tin tưởng thật sự rất tuyệt. Tổ đội đã được thành lập, hắn coi như hoàn thành được một phân cảnh quan trọng.
Lúc này mới hắn mới sực nhớ ra, Lam Bính nãy giờ vẫn không lên tiếng. Hắn quay đầu nhìn, thấy Lam Bính đang suy tư gì đó, tự nhiên cảm thấy hơi bất mãn.
"Lam Bính, có sao vậy? Có vấn đề gì không ổn à?" Tôi giúp anh gánh cả một cảnh rồi đấy, vậy mà ngay cả cái rắm anh cũng không thả, có cho tôi chút thể diện nào không hả!
Lam Bính giật mình, nhìn Mộ Minh Trạch đang có vẻ không vui, cùng những người khác đang tò mò nhìn hắn.
Lam Bính: "Không...không phải đâu ạ! Em chỉ đang nghĩ...chúng ta cần một cái tên. Đúng vậy, chúng ta cần 1 cái tên cho tổ đội chúng ta, đúng không ạ?"
Mộ Minh Trạch tự động bỏ qua sự khác thường của Lam Bính, nghĩ cũng đúng.
Thế là đề tài nhanh chóng chuyển hướng, cả nhóm bắt đầu ồn ào thảo luận cái tên cho đội. Đưa ra ý kiến, bác bỏ, tranh cãi loạn hết cả lên, đến cả Lam Bính im lặng nãy giờ cũng không nhịn được tham gia cùng.
Sau bảy bảy bốn mươi chín cái tên, cuối cùng giống như nguyên tác, lấy cái tên Lam Bính đề cử cuối cùng để đặt. Tổ đội chính thức được thành lập, lấy tên là Nguyệt Ảnh.
- -------
Náo loạn đến tận nửa đêm, ai cũng mệt mỏi, ai cũng nhanh chóng lên giường, ngủ một giấc thật ngon.
Lam Bính nằm trên giường, mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh trăng hôm nay đặc biệt trắng, sáng rọi vào phòng.
Lam Bính cũng chẳng biết mình bị làm sao, hoặc có lẽ chỉ là không ngủ được mà nghĩ vẩn vơ.
Cậu nằm đó, nghĩ tới người có đôi mắt tương tự ánh trăng ngoài kia. Đôi mắt vốn dĩ có màu nâu đậm bình thường, còn rất dễ bị nhầm thành màu đen, giờ lại mang màu xám bạc thần bí và thu hút.
Chủ nhân của đôi mắt ấy cũng vậy. Theo trí nhớ của cậu, Mộc Hàn vẫn luôn rất tài giỏi, nhưng cũng rất biết ẩn mình. Anh rất khiêm tốn và rất ít khi thể hiện sự tài giỏi của mình ra ngoài. Nếu không phải Lam Bính tiếp xúc và làm việc cùng anh, cậu cũng sẽ như bao người, cảm thấy anh thật bình thường.
Mộc Hàn và cậu vốn không thân thiết lắm, quan hệ cũng chỉ dừng ở mức hay hoạt động chung và giúp đỡ nhau mà thôi. Nếu không có gì đặc biệt, hai người sau khi tốt nghiệp, chắc cũng chẳng có cơ hội gặp lại.
Ấy thế mà, vào cái đêm định mệnh đó, ngay khoảng khắc cậu gặp nguy hiểm, người này lại xuất hiện, cứu lấy cậu. Anh dùng đôi mắt bạc kia nhìn cậu, làm cậu thấy xa lạ quá đỗi.
Cậu nhớ tới câu chuyện lúc nãy anh kể, hành động đầu tiên sau khi anh thoát khỏi hiểm cảnh, là đi tìm cậu. Anh cứu cậu, giải thích cho cậu tình huống, rồi nhanh chóng an bài việc cần làm, đưa ra những phán đoán và quyết định chính xác, và kết quả cuối cùng là hai người ở đây, bình an vô sự.
Người này, dùng hành động và lời nói, cùng đôi đồng tử màu xám bạc, xé ránh ranh giới quan hệ giữa hai người bọn họ.
Khi nãy, anh hỏi cậu bị làm sao, thật ra, chính cậu cũng không biết. Ấn tượng về anh của quá khứ và hình ảnh anh của hiện tại chồng lên nhau, làm cậu bối rối và hoang mang, không biết đâu mới là anh thật sự, lại không nhịn được mà nghĩ đến anh nhiều hơn, tim bất giác đập nhanh dồn dập.
Lam Bính cứ thế suy nghĩ miên man, sau đó ngủ mất, một giấc ngủ không mộng mị.
- -------
Quả nhiên đúng như nguyên tác, sau 1 ngày sắp xếp căn cứ, quân đội đã nhận ra nguy cơ thiếu nhiên liệu và lương thực trầm trọng, thế là nhanh chóng phát thông báo khắp toàn căn cứ.
Các thành viên của đội Nguyệt Ảnh sau thấy tiếng loa, lập tức phấn khởi tập trung lắng nghe, không hẹn mà cùng nghĩ, Mộc Hàn thật lợi hại.
Mộ Minh Trạch thì trái ngược, hắn vẫn thản nhiên như không, thông báo này đã được viết trong cốt truyện chính, hẳn sẽ không có thay đổi gì.
Hắn dựa lưng ngồi trên giường, co lên một chân, một tay chống cằm một tay cầm một quyển sách, nghe âm thanh ồm ồm của vị chiến sĩ nào đó thông báo.
Nội dung khá thông báo khá dài, nhưng chủ yếu là cổ vũ và khích lệ. Bỏ qua mấy lời sáo rỗng, ý chính là mong mọi người ra ngoài tìm kiếm vật tư, đồng thời khi trở về phải nộp 1/4 số vật tư tìm được cho quân đội.
"Chúng tôi không có đủ tài lực và cũng không có bổn phận cung cấp thức ăn cũng như nhiên liệu cho mọi người ở đây. Đồng thời, đây là căn cứ quân đội, vốn chỉ được dùng cho quân binh, vì vậy nếu muốn ở đây, cần nộp đủ số vật tư đã yêu cầu. Nếu có ai không muốn, có thể rời đi ngay, chúng tôi sẽ không cản, đồng thời cũng không thể giúp đỡ quá nhiều, mong mọi người hiểu cho." Giọng nói lạnh lùng của vị sĩ quan kia, không nghi ngờ có thể giết chết bao nhiêu hy vọng sống của những người trong căn cứ.
"Tôi thao! Mẹ nó đây là bức người vào chỗ chết mà. Họ vừa mới từ bên ngoài nguy hiểm trùng trùng mới trốn thoát tới đây, bắt họ trở lại tìm vật tư thì thôi đi, là bất đắc dĩ, nhưng còn phải cống cho cái bọn sĩ quan cấp cao kia, ăn cướp trắng trợn." Hình Cương bất bình đập mạnh tay lên tường, tức giận gầm lên.
Mộ Minh Trạch nhìn về phía anh, không nói gì. Hắn biết sau khi nghe tin này, thể nào cũng có người sẽ tức giận. Nhưng như thế thì sao, hắn cũng không quản được nhiều như thế.
Nhưng bất ngờ là, Thẩm Phong, người vốn dĩ trong ấn tượng của hắn là 1 người văn nhã, lại lên tiếng chửi tục: "Đệt m* chúng nó là quân đội, vũ khí và sức mạnh vũ lực mạnh hơn dân thường, lại đi làm cái hành động thất đứt này. Đáng chết!"
Những người khác cũng nương theo chửi ầm cả lên, nhất thời cả phòng toàn tiếng chửi rủa.
Mộ Minh Trạch buông sách, lấy tay đỡ trán, thật sự chỉ mới tiếp xúc hơn một ngày, bệnh điên dễ lây vậy sao?
Hắn không muốn tiếp tục để lỗ tai mình bị hành hạ nữa, lên tiếng: "Chửi bới thì có ích gì, ngoài làm lỗ tai mấy cậu điếc ra thì có thể thay đổi được gì à?"
Mọi người nghe Mộ Minh Trạch lên tiếng, dần im lặng lại, nhưng ngoài mặt vẫn lộ vẻ khó chịu.
"Anh Mộc Hàn, cứ để thế này ạ? Em không cam lòng." Cao Thành Võ không nhịn được hỏi. Mấy ngày nay, ngoại trừ Hình Cương lớn tuổi hơn Mộ Minh Trạch ra, những người còn lại đều bắt trước Lam Bính, gọi hắn một tiếng anh.
Mộ Minh Trạch đảo qua mấy ánh mắt giận dữ và không cam lòng kia, tổ đội này thật sự giống nhau quá đi mà.
Hắn bất đắc dĩ nói: "Bây giờ mấy cậu nói xem, có thể làm gì được. Không nói chi tới việc chúng ta chống không lại, mà đây còn là chỗ của bọn họ đấy, có hiểu không?"
"Tuy nhiên..." Không đợi bọn họ phản ứng, Mộ Minh Trạch nói tiếp: "Tôi cũng không chịu được." Hắn nở một nụ cười, nhìn mấy khuôn mặt chuyển từ buồn bả, căm phẫn sang bất ngờ và vui mừng.
Hình Cương vui vẻ dùng tay vỗ máy cái lên vai Mộ Minh Trạch: "Anh biết chú cũng vậy mà. Chú có kế hoạch gì cứ nói, bọn anh theo chú."
Cái này có tính là cướp mất vầng hào quang của nam chính không nhỉ? Hắn quay đầu, va phải ánh mắt nóng bỏng của người kia.
Thôi vậy, coi như gánh vác thay một thời gian đi, đợi nhóc này trưởng thành sẽ trả lại vậy.
"Kế hoạch thì cũng có, nhưng không thể ngay bây giờ, phải đợi chúng ta mạnh lên đã, khi đó tôi sẽ nói." Mộ Minh Trạch thản nhiên đáp lời Hình Cương.
Đúng lúc này loa lại mở, giọng thì vẫn là giọng người lính ban nãy: "Để việc tìm kiếm vật tư dễ dàng hơn, chúng tôi kiến nghị nên hợp thành tổ nhiều người. Đăng kí tổ đội ở phòng..."
"Đi thôi." Mộ Minh Trạch đứng lên, Lam Bính cũng đồng thời nhảy từ giường tầng trên xuống, theo sau hắn ra ngoài. "Đi đăng kí tổ đội của chúng ta thôi nào."
Những người khác nhanh chóng phấn chấn lên, cười đùa theo sau hắn.
- -------
Chỗ đăng kí chẳng có ai cả, chỉ có một người làm nhiệm vụ đăng kí ở đó, là một người quen.
Trương Vũ đang ngồi nhàm chán cắn cắn bút, ngẩng đầu liền thấy một đám người đang đi tới: "Úi, Mộc Hàn, cả Lam Bính nữa, hai người tới đây đăng kí tổ đội à?"
"Chào, lại gặp rồi." Mộ Minh Trạch nở nụ cười xã giao quen thuộc, Lam Bính gật gật đầu với anh.
Mộ Minh Trạch nhân tiện giới thiệu luôn với mấy người đồng đội mới: "Trương Vũ, binh lính quân đội tôi tình cờ làm quen được." Sau đó quay qua Trương Vũ nói: "Còn đây là những người đồng đội của tôi, và phải, chúng tôi cần lập đội."
Trương Vũ gật đầu chào, sau đó hỏi Mộ Minh Trạch một vào câu để làm thủ tục đăng kí.
"Mộc Hàn, Lam Bính, Hình Cương, Cao Thành Võ và Cao Thành Ưng, các cậu lập tiểu đội sáu người đúng không? Đã nghĩ ra tên chưa?"
"Ừm, là Nguyệt Ảnh." Mộ Minh Trạch cười cười đáp.
Trương Vũ: "Tên rất hay. Vậy đội trưởng là ai?"
Mộ Minh Trạch theo bản năng nhìn về phía nam chính, lại phát hiện ra tất cả mọi người đang nhìn mình, đồng thanh nói "Mộc Hàn." Sau đó còn cười vui vẻ trêu chọc anh.
Hắn bất ngờ, luống cuống đến mức không thể nói 1 câu hoàn chỉnh: "Cái...cái gì cơ?"
"Mộc Hàn đúng không? Chậc chậc, tôi biết ngay mà, tên cũng điền sẵn luôn rồi." Trương Vũ phối hợp nói đùa theo.
Mộ Minh Trạch có cảm giác răng hơi ê ẩm: "Khoan, đợi chút đã. Tôi không..."
Thừa lúc Mộ Minh Trạch đang bối rối, Lam Bính bên cạnh chen lên phía trước: "Đồng chí Trương, đăng kí đã xong rồi đúng không? Khi nào chúng tôi có thể ra khỏi căn cứ?"
Tối qua Lam Bính đã suy nghĩ rất nhiều, sau đó đưa ra kết luận, cậu thích anh Mộc Hàn của cậu như bây giờ hơn. Vì vậy, không thể để anh ấy lại chìm vào bóng tối nữa, phải giữ anh ấy lại ngoài ánh sáng.
"Ngày mai là ra được rồi, đương nhiên khi ra ngoài còn cần đội trưởng đăng kí trước nhé." Trương Vũ cố ý nhấn mạnh chữ đội trưởng, ý tứ trêu chọc thể hiện rất rõ ràng.
Mộ Minh Trạch vừa định lên tiếng chỉnh sửa, âm thanh hệ thống quen thuộc vang lên trong đầu hắn: "Chúc mừng kí chủ đạt một cột mốc quan trọng trong cốt truyện, lập tổ đội Nguyệt Ảnh với nhân vật chính, thưởng 50 điểm, mong kí chủ tiếp tục cố gắng."
Hắn bị chặn họng, vậy cũng tính nữa à? Mà thôi, có điểm thưởng là hắn vui rồi, 50 điểm đầu tiên đó!
Mộ - vừa bị đồng đội hợp sức chơi một vố - Minh Trạch đành phải làm đội trưởng tạm thời vậy, có cơ hội phải đẩy qua cho nam chính mới được.
Thấy hắn im lặng, mấy người Lam Bính tưởng hắn giận rồi, cuống cuồng cả lên. Bọn họ thật sự coi hắn là đội trưởng, không ngờ hắn lại giận.
"Tôi không giận, có gì để giận đâu chứ." Hắn cười, nói rất nhẹ nhàng, nhưng ý cười chẳng chạm tới đáy mắt.
Nụ cười ấy còn đáng sợ hơn đám tang thi ngoài kia nữa, cả bọn bị doạ đến rợn người, đều im lặng quy củ trở lại.
Cả đám không hẹn mà có cùng suy nghĩ, đội trưởng giận thiệt rồi, thật đáng sợ a!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT