Con tang thi trên nóc xe, đập mạnh xuống gầm một tiếng to, cứ để thế này xe thế nào cũng bị đập hỏng mất.

Mộ Minh Trạch ra lệnh: "Giảm tốc độ một chút, cố gắng tránh mấy con tang thi trên đường đi, con trên nóc xe để tôi xử lí."

Nói rồi anh vác gậy sắt và khẩu súng lục đổi được từ chỗ chú Lý, vịn tay leo lên trên. Lam Bính thấy vậy hốt hoảng, cũng định bám tay leo lên cùng, thì bị chân Mộ Minh Trạch đạp xuống.

"Cậu ở yên dưới đó cho tôi!" Mộ Minh Trạch bình tĩnh nhìn con tang thi trước mặt, nó vừa thấy hắn là lập tức lao tới. Mộ Minh Trạch nhanh tay dùng gậy chặn hàm răng đang cắn tới, dùng hết sức đẩy nó ra. Con tang thi này chắc là cấp 2, chưa thức tỉnh dị năng, nhưng đã biết suy tính chứ không theo bản năng như mấy con khác.

Con tang thi bị hất ra, trượt đến gần mép nhưng vẫn trụ trên nóc xe. Mộ Minh Trạch chậc một tiếng, hất nó xuống cũng không được, nó cũng sẽ lại đuổi theo, mà để nó trên xe cũng không được.

Mộ Minh Trạch cắn răng, lớn tiếng quát: "Cố gắng lái xe bỏ đám tang thi đằng sau lại, tôi sẽ ngăn nó không gọi nữa. Nhanh chóng lái tới chỗ nào ít tang thi một chút, giải quyết con này!"

Cặp sinh đôi nghe lệnh, nhanh chóng lái xe luồn lách, cả Mộ Minh Trạch và con tang thi cao cấp đều nghiêng ngả. Con tang thi đối diện nhanh chóng lao lên, hắn cắn chặt răng, vừa chống đỡ vừa gắng để mình đừng rơi xuống, một khi rớt khỏi xe, chờ đợi hắn là đám tang thi đói khát lao tới xâu xé.

Lam Bính ở trong xe, rất muốn lên giúp đỡ, nhưng cậu hiểu Mộ Minh Trạch, bên trên không có nhiều chỗ, với tình hình này, lên không giúp được gì, ngược lại còn cản trở anh hơn.

Nghe tiếng gầm gừ của tang thi, âm thanh ống sắt quét qua hàm răng phát ra tiếng chói tai, Lam Bính quẫn bách đứng ngồi không yên. Mọi người trong xe cũng không khá hơn bao nhiêu, căng thẳng hiện rõ trên mặt.

Đám công nhân ngồi rung rẩy, người đàn ông trung niên nhìn đám tang thi đang điên cuồng đuổi theo sau xe, da đầu tê dại: "Con tang thi cao cấp kia ở trên xe kia, hẳn là bọn tang thi này chỉ đuổi theo bọn họ thôi mà. Anh gì đó ơi, nhanh chạy đường khác đi!

Người phụ nữ sợ hãi cực độ, tay chân rung rẩy kịch liệt, khóc lóc hét lớn: "Đúng vậy, rẽ hướng đi! Anh muốn chết chung với bọn họ hả!"

Cao Thành Ưng không rảnh phản ứng với bọn họ, cậu vẫn tập trung vào tay lái, mắt đôi khi theo dõi tình hình trên nóc xe bên cạnh.

Mộ Minh Trạch vừa chật vật tránh khỏi móng vuốt của con tang thi, lăn một vòng, xém chút nữa đã rớt ra khỏi xe. Hắn nhanh chóng đứng dậy, ổn định thân thể vung gậy về phía nó, tình hình không khả quan lắm.

Cao Thành Ưng cố gắng tập trung hết sức, tìm ra con đường mấu chốt thoát khỏi tình thế này. Đột nhiên tay lái bị giật mạnh, cậu quay sang nhìn người đàn ông đang cướp tay lái, ánh mắt ngạc nhiên.

"Tránh ra, tôi chưa muốn chết! Cậu không làm thì để tôi." Người đàn ông hét lên, cùng Thành Ưng giành giật tay lái. Xe nghiêng ngả, chạy xiêu vẹo, Thành Ưng không kiểm soát được, vô ý để xe đâm vào xe bên cạnh một cái.

Cậu giật mình nhìn qua, Mộ Minh Trạch vì cú tung kia mà xém nữa bị hàm răng kia cắn trúng, may mà hắn nhanh chóng tránh được. Đám người Lam Bính ngạc nhiên nhìn qua, sững sờ cùng tức giận nhìn đám công nhân ngày hôm qua còn cầu xin họ, giờ xém chút hại bọn họ chết hết.

Cao Thành Ưng phẫn nộ, trong đầu ý nghĩ ném bọn này xuống xe cũng có luôn rồi. Đội trưởng xém chút nữa mất mạng, là tại cái lũ khốn nạn này, sao chúng không thể ngồi yên được chứ!

Một luồng khí lạnh tràn ra từ người cậu, mang theo sát khí đậm đặc, đâm vào tay người đàn ông kia. Gã giật mình nhìn tay mình, từng mảng băng bám lên tay gã, từ từ lan rộng lên trên.

"Buông tay, nếu anh không muốn làm thức ăn cho tang thi, thì buông tay ra." Một giọng nói lạnh băng không có nhiệt độ, gã nhìn người vừa phát ra tiếng, kinh hãi tột độ.

Người thanh niên kia đang nhìn gã với ánh mắt lạnh lẽo và hờ hững, sắc lam trong đôi đồng tử nhạt màu hơn trước kia, nhưng tràn đầy tính xâm lược và sát khí lạnh lẽo, như lớp băng vĩnh cửu ở cực Nam thế giới vậy.

Tay gã đã mất cảm giác, lớp băng như rắn rết mang chất kịch độc đã bò lên tới vai. Lúc này sự đau đớn và kinh hãi người kia mang lại đã lấn áp luôn nỗi sợ tang thi.

Băng vẫn tiếp tục tràn lên, sượt qua vai vuốt ve cổ của gã. Gã đàn ông lạnh toát, biết đây là sự cảnh cáo cuối cùng, nếu không buông tay, đầu của gã sẽ bị cắt xuống.

Cao Thành Ưng liếc nhìn tình hình trên nóc xe bên cạnh, Mộ Minh Trạch sắp không chống đỡ nổi nữa. Cậu mất kiên nhẫn hất phăng tay người đàn ông, ném gã tới chỗ đám công nhân thối nát kia, dùng băng cố định bọn họ.

Đám công nhân nhìn băng quấn quanh chân mình, sợ điếng cả người, đến cái rắm cũng không dám thả, yên phận ngồi một góc xe.

Cầm vững bánh lái rồi, cậu mới liếc qua thêm cái nữa, rồi mới tập trung tìm đường. Cao Thành Ưng cũng rất muốn dùng dị năng mới có được này, giúp Mộ Minh Trạch. Nhưng khổ nỗi cậu chỉ mới thức tỉnh, chỉ mới dùng một chút đã làm cậu choáng váng, không thể dùng với khoảng cách xa như vậy.

Mộ Minh Trạch bên này đang thở dốc, nhìn con tang thi cấp 2 trước mặt, nó cũng đang nhìn lại hắn, đề phòng lẫn nhau. Tay Mộ Minh Trạch đang nhỏ máu, là do va đạp với thành xe trong trận va đập lúc nãy.

Mất máu khiến hắn hơi lảo đảo, xe lại đúng lúc rẽ ngang, làm hắn mất thăng bằng ngã ra sau. Hắn nhanh tay chộp lấy thanh vịn, treo cả người trên xe. Mọi người, ngay cả Cao Thành Ưng bên kia cũng cả kinh. Lam Bính nhanh tay đỡ lấy hắn, kéo vào trong xe, đóng cửa lại.

Vết thương trên tay Mộ Minh Trạch bị chính hắn kéo rách, máu cứ chảy không ngừng. Lam Bính nhanh tay xé rách tay áo, để lộ miệng vết thương dữ tợn.

"Không sao đâu. Tôi chưa bị cắn hay cào trúng, là do va quẹt với thành xe mà thôi." Nhìn Lam Bính và mấy người khác làm vẻ mặt khiếp đảm, hắn gắn gượng cười trấn an.

"Đây mà là không sao hả? Vết thương như này, anh còn có thể cười sao!" Thẩm Phong đem qua một chai nước và băng cứu thương, giận dữ đổ thẳng nước lên vết thương, phẫn nộ nói.

Nước rửa qua làm Mộ Minh Trạch đau đến nhíu mày, mồ hôi túa ra trên trán. Thế mà hắn vẫn duy trì nụ cười, có tâm tình đùa giỡn nói: "Tôi không yếu đến vậy đâu, không cần lo lắng đến thế. Đám tang thi bị bỏ xa rồi, tăng tốc lên tới bãi đất phía trước đi. Giải quyết con tang thi phía trên trước khi lũ kia bị mùi máu hấp dẫn tới."

Nghe hắn bình tĩnh phân phó với giọng run run, Hình Cương cau mày lại, quay đầu đi nói với Thành Võ và Thành Ưng.

Lam Bính đặt hắn dựa vào mình, nãy giờ vẫn trầm mặc không nói gì. Cậu bây giờ, quá kém cõi, gì mà dõi theo anh, muốn bảo vệ anh, muốn tiến bước cùng anh chứ, không phải vẫn để anh đứng ra, chắn nguy hiểm cho mình sao?

Nhìn vết thương bị nước xối đến trắng bệt, nghe tiếng đập mạnh và gào thét ầm ĩ trên trần, môi mỏng mím chặt, ánh mắt thâm trầm. Cậu muốn có sức mạnh, một năng lực vừa có thể chiến đấu với những thứ ghê tởm làm tổn thương anh, vừa có thể trị khỏi vết thương anh làm anh đau đớn này.

Mộ Minh Trạch cảm thấy Lam Bính có chút kì lạ, nếu là bình thường đã sốt ruột hoặc giận dữ trách hắn như Thẩm Phong rồi, im lặng như này rất không bình thường.

Hắn quay đầu nhìn, thấy ánh mắt âm trầm của đối phương đang nhìn vết thương trên tay mình. Bản năng phát ra cảnh báo, cứ để thế này có khi sẽ hắc hoá mất.

Hắn vội vàng dùng cánh tay không bị thương, đặt lên má Lam Bính, quay mặt sang nhìn cậu, giọng lo lắng: "Lam Bính, Lam Bính! Cậu bị sao vậy? Đừng như thế, anh không sao, thiệt đó. Đừng làm vẻ mặt đó, có được không?"

Lam Bính sững sờ, nhìn người không quản vết thương của chính mình, lại đi quan tâm đến cảm xúc của cậu. Cậu cười nụ cười méo mó, vươn tay ôm người vào lòng, nói khẽ: "A Mộc, anh có thể đừng chạy tới nguy hiểm không? Anh có thể nào, giao phó việc cho em, tin tưởng em hơn không? Yên tâm ngoan ngoãn ở bên cạnh em, không được sao?"

Khát vọng sức mạnh của Lam Bính lại tăng thêm. Ngoài mấy thứ ở trên ra, quan trọng nhất, vẫn là dị năng nào đó, có thể trói người này lại, để anh cách xa nguy hiểm ra, bảo vệ anh trong không gian của riêng cậu.

Câu cuối cậu nói rất nhỏ, đến mức Mộ Minh Trạch không nghe thấy được gì. Hắn nhận thấy tâm trạng hỗn loạn của Lam Bính đã bình ổn trở lại, cũng không sửa lại cách gọi 'A Mộc' kia, lấy một cánh tay ôm lại hắn.

Thẩm Phong nhìn hai người không ngại hoàn cảnh mà ôm nhau, ngửi thấy mùi là lạ, biết ý mà im lặng tiếp tục băng bó.

Xe đột ngột dừng lại, Hình Cương nói to: "Đội trưởng, đến rồi!"

Mộ Minh Trạch buông tay ra, dãy dụa muốn đứng dậy thì bị Lam Bính ấn trở lại, giọng nhàn nhạt nói: "Anh ở đây, để bọn em. Thẩm Phong, nhờ ông trông chừng anh ấy."

Thẩm Phong gật đầu, dễ dàng giữ lấy người đang vừa bị thương vừa suy yếu Mộ Minh Trạch. Mộ Minh Trạch không thoát được, thở dài nói: "Con tang thi này nói là cao cấp, nhưng chỉ cao hơn so với đám thông thường một chút. Có khả năng phán xét tình hình và mạnh hơn bình thường một chút. Hãy cẩn thận."

Lam Bính gật đầu, mở cửa một tay leo lên phía trên, sau đó một thân ảnh xẹt qua, con tang thi bị đạp xuống khỏi nóc xe. Hình Cương và Cao Thành Võ đi ra, Cao Thành Ưng bên kia cũng ra ngoài ứng chiến.

Con tang thi này rất giảo hoạt, bị 4 người vây công cũng không rơi vào thế yếu. Lúc này dị năng hệ băng của Cao Thành Ưng phóng ra, phát huy tác dụng rõ rệt, dù bị phá nhanh chóng, nhưng vẫn có tác dụng cầm chân con tang thi.

Cả đám hơi ngạc nhiên, nhưng đang đối chiến nên không nói gì, ngầm hiểu trong đầu là cậu đã kích phát dị năng, giống Mộ Minh Trạch vậy.

Mộ Minh Trạch nghe tiếng đánh nhau bên ngoài, thấp thỏm không yên, nhưng lại bị Thẩm Phong giữ lấy, căn bản không thể ra ngoài xem tình hình.

"Đội trưởng, anh không phải lo. Dựa theo những gì anh nói, hẳn là không có vấn đề gì. Anh nên tin tưởng bọn họ một chút, như những gì anh đã nói lúc trước đấy." Thẩm Phong điệu bộ nhàn nhã, trấn an Mộ Minh Trạch.

Hắn giật mình, sau đó bình thường lại. Một tháng qua, hắn vô thức coi việc bảo vệ bọn họ là trách nhiệm, vì chỉ có hắn biết được những chuyện tiếp theo sẽ xảy ra. Vậy mà hắn lại quên mất, mọi người đều rất giỏi, Lam Bính là nam chính, còn bọn họ là những người bạn kiêm phụ tá đắc lực cơ mà.

Mộ Minh Trạch vô thức ôm nguy hiểm vào mình, ngược lại càng làm bọn họ lo lắng cho mình hơn. Hắn dạy bọn họ cách tin tưởng lẫn nhau, chính hắn lại không đặt niềm tin lên bọn họ. Nghe thế nào cũng là hắn sai, phải sửa thôi.

Thẩm Phong thấy vị đội trưởng xuýt chết của mình đã khôi phục trạng thái, thầm thở phào. Đội trưởng Mộc Hàn cứ thế này, cũng có ngày vì bọn họ mà hi sinh mất. Lúc đó, Nguyệt Ảnh ra sao, cậu không dám nghĩ tới.

Một tiếng rống to vang lên, Mộ Minh Trạch cả kinh, chạy ra khỏi xe. Thẩm Phong nhất thời không đề phòng, thấy vậy cũng lao ra theo. Hai người ra khỏi xe, nhìn con tang thi bị đóng băng nửa người nằm trên đất, 4 người kia vẫn lành lặn không có xây xước gì.

Mộ Minh Trạch thấy mắt Cao Thành Ưng hơi nhạt màu hơn, hơi lạnh toát ra chưa kịp thu hồi, có hơi ngạc nhiên, biết là cậu đã thức tỉnh dị năng giống trong nguyên tác rồi.

Cả đám thấy Mộ Minh Trạch ra ngoài, vội vả đi tới, giờ mới thả lỏng được một chút hỏi han tới tấp. Mộ Minh Trạch cười nói không sao, phải mất một lúc mới ổn lại được mấy người này.

"Đội trưởng, em thức tỉnh được dị năng giống anh rồi đấy, hình như là điều khiển băng đấy!" Cao Thành Ưng hưng phấn như một đứa trẻ, hào hứng khoe với Mộ Minh Trạch.

Mọi người đều bật cười, cậu bị anh trai mình Cao Thành Võ vỗ cho một phát: "Chú mày khoe cái gì, sớm muộn gì cả đám chẳng có dị năng, đắc ý không được bao lâu đâu."

Cao Thành Ưng xoa đầu, lè lưỡi với anh mình, sau đó lại cười hì hì lấy lòng. Cả đội được một phen cười đau bụng, đến cả Lam Bính cũng nhịn không được mà nhếch khóe môi.

"Thông báo, kí chủ vừa hoàn thành nhiệm vụ ẩn, gián tiếp giúp một thành viên trong Nguyệt Ảnh thức tỉnh dị năng. Phần thưởng: sở hữu một trong 2 dị năng sau: dị năng hệ không gian và dị năng tinh thần."

Thông tin đến quá bất ngờ, Mộ Minh Trạch chưa kịp phản ứng. Hệ thống tiếp tục nói: "Đây là tóm lược thông tin dị năng, kí chủ có thể cẩn thận lựa chọn."

Mộ Minh Trạch vui đến lăn lộn trong lòng, đáng lẽ theo nguyên tác, 'hắn' xuống sân rất sớm, cơ bản sẽ không thức tỉnh dị năng. Có thể có dị năng, hắn cầu còn không được.

Mộ Minh Trạch mặc kệ đám người kia đang đùa giỡn, xem tư liệu về dị năng trong đầu, hắn phải lựa chọn cẩn thận, không thể để phí.

Hai dị năng này cơ bản giống như chức năng của hệ thống. Dị năng không gian sẽ cho hắn một không gian riêng, có thể đựng vật tư bên trong, sẽ mở rộng khi thăng cấp. Dị năng này khá hữu dụng, túi đồ của hệ thống chỉ có thể đựng vật phẩm mua trong cửa hàng, không thể đựng vật thuộc thế giới nhiệm vụ. Có dị năng này, đội của hắn có thể lấy thêm nhiều vật tư hơn.

Cái còn lại là dị năng hệ tinh thần. Dị năng này giúp Mộ Minh Trạch xem được trạng thái cảm xúc và thấy được thông tin dị năng của người khác. Ngoài ra còn có thể xem xét khu vực xung quanh bán kính 1km, có thể mở rộng phạm vi khi thăng cấp. Khi dị năng đạt cấp 3, hắn có thể điều khiển được suy nghĩ của đồng loại ở một mức độ nhất định, đồng dạng có thể nâng cấp mức độ.

Sau một hồi suy xét, hắn chọn dị năng tinh thần, vì nó rất hữu ích nếu hắn biết cách sử dụng, càng mạnh hơn khi dị năng tiến hoá. Vả lại, nó phù hợp với những thiết lập hắn thể hiện ra trước đó.

Lam Bính vẫn luôn để ý tới Mộ Minh Trạch, thấy anh ngẩn người một chút, rồi nhanh chóng khôi phục, sau đó khí tức quanh người anh khác hẳn. Cậu thấy đôi mắt kia loé lên ánh bạc, thầm nghĩ có lẽ anh đang kích hoạt dị năng của mình.

Cao Thành Ưng còn đang đùa giỡn, đột nhiên nghe Mộ Minh Trạch lên tiếng: "Thành Ưng, tới, để anh xem dị năng của cậu."

Mọi người ngạc nhiên nhìn hắn, Mộ Minh Trạch cười cười, nói với giọng điệu có hơi chút vui vẻ: "Là một phần dị năng của tôi mà thôi, cho phép tôi nhìn được thông tin dị năng của người khác."

Những tiếng kinh ngạc và cảm thán vang lên. Hình Cương cảm thán nói: "Đội trưởng, dị năng của anh rốt cuộc là dạng gì thế, mạnh như vậy."

Thẩm Phong lại hỏi với giọng tò mò nghiêng cứu: "Đội trưởng nói anh thức tỉnh dị năng lúc trốn khỏi bầy tang thi, trước lúc đi tìm Lam Bính đúng không? Vậy vì anh thức tỉnh sớm, nên dị năng mới mạnh thế à?"

Cao Thành Ưng thì nhìn hắn với cặp mắt sùng bái, còn Cao Thành Võ thì lại ai oán kêu la: "Em cũng muốn thức tỉnh dị năng, cmn ngầu quá đi."

Lam Bính nhìn Mộ Minh Trạch, có vui sướng, lại có hơi buồn bả. Anh Mộc Hàn của cậu thật giỏi, anh toả sáng như vậy, đương nhiên cậu rất mừng và tự hào. Nhưng cậu lại không có dị năng, phải để anh bảo vệ. Anh không có cậu vẫn sẽ sống rất tốt, còn cậu, khi không có anh, sẽ không sống nỗi.

Lam Bính nghĩ thầm, cần mau chóng thức tỉnh dị năng, bằng mọi giá.

Mộ Minh Trạch cười cười, sử dụng dị năng nhìn thông tin dị năng của Cao Thành Ưng, nháy mắt một lượng thông tin hiện ra trong đầu hắn.

Mộ Minh Trạch tiêu hoá thông tin nhận được, đoạn mở miệng nói: "Dị năng thể thuần băng, có thể biến ra băng theo suy nghĩ, có các đặc điểm mà băng thường hay có như gặp nóng sẽ tan chảy hay dẫn điện. Sau này thăng lên cấp 3, sẽ biến thành thể biến dị, băng ngũ sắc, không thể bị làm tan theo cách thông thường, mà chỉ có dị năng hệ hoả đồng cấp hoặc mạnh hơn mới có thể làm tan."

Sau đó hắn chốt lại: "Là một dị năng rất mạnh, có thể tấn công và phụ trợ. Cố gắng học cách điều khiển và phát huy nó là được."

Mọi người vây lại chúc mừng Cao Thành Ưng, khiến cậu rất vui vẻ, liên tục nói sẽ cố gắng luyện tập. Mấy người còn lại cũng phấn chấn hẳn lên, thề chắc chắn sẽ sớm có được dị năng.

Để bọn họ náo loạn một chút, coi như xả hết căng thẳng, Mộ Minh Trạch mới nói: "Trở về thôi, con tang thi kia lúc cuối cùng có gọi một tiếng, chắc là báo hiệu cho đồng loại rồi. Dù sẽ mất một chút thời gian để bọn nó tới đây, nhưng tốt nhất vẫn là đề phòng một chút."

Mọi người không phản đối, nghe theo đội trưởng nhà mình. Cao Thành Ưng như vừa nhớ ra gì đó, đột nhiên hỏi: "Còn đám công nhân kia, xử lý sao đây đội trưởng, quẳng bọn họ lại nhé?"

Mộ Minh Trạch hơi không hiểu: "Đang yên lành tự nhiên để họ lại chịu chết làm gì?"

Trừ bỏ Mộ Minh Trạch lúc đó đang đối phó với tang thi nên không biết, còn lại ai cũng hiểu, sát ý bao trùm, đặc biệt là Lam Bính.

Cao Thành Ưng kể vắn tắt chuyện xảy ra khi đó với giọng căm phẫn, mấy người khác nghe xong càng phẫn nộ hơn.

Mộ Minh Trạch hơi bất ngờ, sau đó suy nghĩ nhanh, rồi lắc đầu nói: "Cứ đưa bọn họ về căn cứ đi." Sau đó quay người đi về xe, bộ dạng không có thương lượng.

Mọi người thấy vậy, đuổi theo phản đối. Mộ Minh Trạch chỉ nhàn nhạt đáp: "Để họ vể căn cứ đi, coi như vì sự thương cảm giữa người với người đi. Còn họ có sinh tồn được trong căn cứ không, chúng ta sẽ không quản."

Đám Cao Thành Ưng không nói gì nữa. Không ai hiểu hơn bọn họ rằng cái căn cứ kia hỗn loạn đến thế nào, ở đó căn bản không có cái gọi là tình người, hay trật tự xã hội. Với những người không có vật tư, lại tham sống sợ chết, sẽ trở thành loại vô dụng thừa thãi, nếu sinh tồn được thì chỉ có sống ở tầng đáy, làm nô dịch hoặc bán thân thôi.

Xe nhanh chóng xuất phát, trở về căn cứ. Mộ Minh Trạch vì muốn trốn mấy câu hỏi tới tấp của Thẩm Phong, hoặc vì đã lao lực quá nhiều, mà mệt mỏi ngủ mất.

Thấy vậy, mọi người tự nhiên không làm phiền, nhìn ra ngoài canh chừng tang thi, xe cũng chạy chậm lại một chút, tất cả là để vị đội trưởng của bọn họ được nghỉ ngơi thoải mái một chút.

Lam Bính không canh gác, mắt vẫn luôn hướng về Mộ Minh Trạch. Anh Mộc Hàn của cậu quá tốt bụng rồi, nhưng không sao, cậu sẽ thay anh loại bỏ, cứ để anh sống thiện lương như vậy đi.

- -------

Sau khi về căn cứ vào buổi trưa, vì Mộ Minh Trạch có vết thương, nên bị giữ lại trạm cách ly lâu hơn những người khác. Hắn không có ý kiến gì, giao mọi việc cho mấy người Lam Bính, rồi nhàn rỗi nghỉ ngơi tiếp.

Lam Bính đi sắp xếp đám người kia, đồng thời nghe ngóng tin tức mới mấy ngày qua trong căn cứ. Thẩm Phong thì thống kê lại vật tư, sau đó cùng Hình Cương mang vật tư đi nộp theo quy định. Hai anh em sinh đôi thì đi sử chữa lại hai chiếc xe.

Mộ Minh Trạch được thả ra vào sáng hôm sau, khi về phòng mọi việc đã xong xuôi hết rồi. Mấy người đều đang nằm nghỉ ngơi, hoặc tập luyện, hoặc giải trí, thấy hắn về đều lập tức vây lại.

Thẩm Phong nhanh chóng báo cáo sổ sách vật tư, hai anh em Thành Võ và Thành Ưng thì đã sửa xong xe với sự giúp đỡ của Hình Cương. Tới lượt Lam Bính, cậu nói thông tin cầu tìm hiểu được, một chữ cũng không nhắc tới mấy người kia. Mộ Minh Trạch đã sớm ném bọn họ ra sau đầu, hắn tập trung nghe tin tức.

Ngoài đội của bọn hắn, cũng có khá nhiều người kích hoạt được dị năng. Phía quân đội rất quan tâm đến vấn đề này, nên đã phát thông báo, yêu cầu các dị năng giả đăng kí dị năng của mình.

"Có vẻ họ sợ không còn nắm được quyền kiểm soát, liền đặt ra luật, dị năng giả không đăng kí, khi bị phát hiện sẽ bị trục xuất khỏi căn cứ, đồng thời lấy lí do tổn thương đến dân thường mà nghiêm cấm sử dụng dị năng trong căn cứ, không tuân theo sẽ lãnh hình phạt nghiêm trọng."

Sau đó Lam Bính đưa cho Mộ Minh Trạch một tờ giấy, là giấy đăng kí, đồng thời nói: "Ngoài ra, để chúng ta nghiêm túc chấp hành, họ cũng cho ta một số quyền lợi. Những dị năng giả đã đăng kí, được gọi là Clavis, sẽ được giảm số vật tư khi đổi vũ khí và nhiên liệu từ quân đội, có thể đổi được cả thông tin của bọn họ nếu có đủ số vật tư."

Mộ Minh Trạch nhìn tờ giấy trong tay, trên đó chỉ có vài thông tin cơ bản, tên đội cùng mô tả dị năng của mình. Hắn khinh thường cười một tiếng: "Chính sách này không thể ngăn đám dị năng giả này đâu, trừ khi bọn họ cũng có Clavis với dị năng đủ mạnh, nếu không sớm muộn gì cũng mất quyền kiểm soát."

"Đúng thế. Dị năng của anh khá đặc thù, khó bị phát hiện, trước hết đừng đăng kí làm gì." Thẩm Phong góp ý, Mộ Minh Trạch cũng không phản đối, dứt khoát ném tờ giấy đi, không quan tâm nữa.

Sau đó là chuỗi ngày nghỉ ngơi và ra ngoài kiếm vật tư. Có một lần, đội Nguyệt Ảnh đụng độ với một đội khác, chính là đội do Tần Bắc Thiên dẫn đầu. (Chương 8)

Đội của hắn có tới 4 Clavis, trong đó có Tần Bắc Thiên với dị năng hệ hoả, đội hắn chỉ có một Clavis là Cao Thành Ưng dị năng hệ băng, đương nhiên đọ không lại, vật tư bị cướp sạch, hai đội cũng từ đó mà kết thù.

Mấy ngày sau khi bị cướp vật tư, Lam Bính biến mất. Mọi người lo lắng tìm kiếm khắp căn cứ nhưng không có. Mộ Minh Trạch đổi ít đồ để xem danh sách đăng kí ra ngoài, phát hiện Lam Bính đã một mình ra ngoài, đến xe cũng không lái đi.

Mộ Minh Trạch muốn ra ngoài tìm cậu, bị Thẩm Phong ngăn lại, nói bên ngoài rộng như thế, chắc gì đã tìm thấy Lam Bính. Thế là mọi người đành lo âu chờ đợi Lam Bính trở về.

Năm ngày sau, Lam Bính trở về. Mộ Minh Trạch và mấy người khác nghe tin chạy ra phòng cách ly, thấy Lam Bính lành lặn ngồi trên đất, đang điền một tờ giấy, là giấy đăng kí dị năng giả. Thấy mọi người tới, cậu nở nụ cười, vẫy vẫy tờ giấy trên tay, ý bảo mình có dị năng rồi.

Mọi người đứng ngoài cửa đều tỏ ra vui mừng, vì Lam Bính đã trở về không có xây xác gì, lại còn có cả dị năng, chỉ có Mộ Minh Trạch vẻ mặt có chút tức giận, không chờ đơn xin vào thăm được duyệt, hừ lạnh bỏ đi luôn.

Mọi người, ngay cả Lam Bính cũng sững sờ, không hiểu ra sao, rồi mới như ngộ ra, cùng đồng loạt lườm Lam Bính, rồi bỏ đi hết.

Lam Bính:???

Tối đó, cậu trở về phòng, không ai thèm nhìn cậu một cái. Lam Bính vẫn không hiểu ra sao, tiến tới chỗ Mộ Minh Trạch, không nhịn được vui vẻ nói: "Anh, em có dị năng rồi. Sự việc giống hôm đó sẽ không xảy ra nữa, dị năng của em rất mạnh đó! Anh nhìn thử xem!"

Mộ Minh Trạch không phản ứng, giống như không nhìn thấy cậu. Dù cậu có làm gì, nói gì, anh cũng không để ý đến cậu, vẫn bình thản đọc sách. Đây là hoàn toàn lơ đẹp cậu mà!

Thấy Lam Bính thảm không nỡ nhìn, Thẩm Phong đưa mắt ra hiệu cho Hình Cương. Anh hiểu ý mà nắm cổ áo Lam Bính kéo ra ngoài, Thẩm Phong cũng hai anh em sinh đôi cũng ra cùng. Cậu giống như phạm nhân, bị bọn họ áp giải đi xuống dưới chỗ để xe.

Lúc này, Mộ Minh Trạch mới để sách xuống, nhìn ra cửa thở dài. Hệ thống vừa thông báo hoàn thành mốc tuyến chính, nhân vật chính thức tỉnh dị năng. Dù nhận được điểm thưởng, như hắn một chút vui cũng không có.

Bây giờ hắn đang rất tức giận, Lam Bính lại có thể giấu hắn, ra ngoài căn cứ, một mình đối chọi với đám tang thi ngoài kia 5 ngày. Mặc dù cậu thức tỉnh được dị năng là điều đáng mừng, nhưng lỡ may, cậu chết ở ngoài kia, không ai biết hết. Mọi người đều vẫn luôn lo lắng và chờ đợi cậu, cậu cứ vậy không nghĩ đến bọn hắn, tự mình quyết định tất thảy, coi thường bọn hắn hay gì!

Nhóc con kia, đừng hòng được hắn tha thứ cho!

- -------

Lam Bính ngồi trong xe, hiểu ra tất cả, ngẩn người. Mấy người Thẩm Phong cũng không la ó nữa, im lặng nhìn cậu.

Cậu không ngờ, mình vì một phút nóng nảy, hấp tấp muốn có được dị năng, đã làm những người đồng đội của cậu lo lắng như vậy. Cậu không hề nghĩ đến cảm nhận của mọi người, là cậu sai thật rồi.

Lam Bính thở dài ảo não, xin lỗi mấy người Thẩm Phong một cách chân thành. Đám Thẩm Phong có hơi tức giận thật, nhưng cũng hiểu được hành vi của Lam Bính, dễ dàng bỏ qua cho cậu.

"Bọn tôi thì không sao, còn đội trưởng mới thật sự là không xong. Ông không biết mấy ngày qua đội trưởng đáng sợ như thế nào đâu." Thẩm Phong cũng thở dài nói.

Không khí trên xe nhất thời im lặng nặng nề. Cuối cùng, Thẩm Phong nghĩ ra một cách, nhưng có hiệu quả hay không phụ thuộc vào Lam Bính. Mọi người nhất trí, cũng không thể đội trưởng của họ sinh khí mãi, nếu không, hậu quả cũng là cả bọn cùng gánh.

Bàn bạc xong xuôi, cả đám quay trở về phòng, nhưng đều không dám đi vào trong. Thẩm Phong là người bị đẩy đi vào trước, cậu dùng ánh mắt ai oán nhìn lũ vô lương tâm kia, rồi rón rén đi vào. May mắn thay, Mộ Minh Trạch đã ngủ rồi, mấy người thở phào nhẹ nhỏm, lục đục về giường mình.

Mộ Minh Trạch lúc này mới mở mắt, nhìn thoáng qua cửa, nở nụ cười. Nhóc con, không dạy cho em một bài học thì anh không phải tên Mộ Minh Trạch!

- -------

Sáng hôm sau, khi Lam Bính tỉnh dậy, Mộ Minh Trạch đã đi đâu rồi. Cậu vừa đi vệ sinh cá nhân, vừa day day ấn đường, một mình ở bên ngoài năm ngày, cũng tròn năm ngày cậu không ngủ.

Cậu đi ra ngoài, nhìn Thẩm Phong với ánh mắt dò hỏi, Thẩm Phong lắc đầu, ý bảo cũng không biết.

"Lúc tôi dậy, anh Mộc cùng với Hình Cương và cặp sinh đôi đã biến mất rồi. Không biết họ đã đi đâu nữa." Thẩm Phong trả lời rất thản nhiên: "Chắc bọn họ đi cùng nhau, lòng vòng đâu đó trong căn cứ thôi, có đội trưởng ở đó, cậu không phải lo."

Lam Bính vẫn cảm giác có gì đó không đúng, nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, tin tưởng anh Mộc Hàn của cậu vô điều kiện.

Lam Bính ở trong phòng với Thẩm Phong, chờ từ sáng cho đến tối muộn, Mộ Minh Trạch vẫn chưa về. Nói cậu không lo lắng là giả, bây giờ đã khuya rồi, anh ấy đi đâu được chứ.

Thẩm Phong lặng lẽ quan sát biểu cảm của Lam Bính, thầm cười một tiếng, không nói gì.

Lam Bính một đêm không ngủ, đến sáng Mộ Minh Trạch vẫn chưa về. Cậu bật dậy khỏi giường, chạy đi tìm. Cậu thật sự lo anh gặp chuyện gì đó, căn cứ này vốn không an toàn hay trật tự gì mà.

Tìm kiếm khắp nơi, tìm đến điên lên rồi, Thẩm Phong mới chạy đến, nói một cách hốt hoảng: "Đội trưởng, đội trưởng anh ấy ra khỏi căn cứ rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play