Ngày trước hai người không thân thiết cho lắm, lại là lâu năm không gặp nên vẫn là khá ít nói chuyện với nhau, vậy nhưng không khí lúc ngồi ăn cùng nhau không hề ngượng ngùng chút nào.
Bữa ăn đó hai người họ rất vừa ý.
Cũng không có việc gì khác, hai người ăn xong chuẩn bị về nhà.
Nhưng ở Đào Viên trại này họ đã nhìn thấy người quen của họ.
Họ đang chuẩn bị rời đi thì mấy người đó chuẩn bị đi vào.
Có lẽ là vừa mới đến.
Người đi đầu có ngoại hình rất giống Tống Tuy, chỉ là so với vẻ lạnh lùng điềm đạm của Tống Tuy, anh ấy sắc bén hơn một chút. Trên người mặc bộ vest cùng với đôi giày da, càng khiến anh ấy càng thêm khí chất.
Gặp mặt trong tình huống như thế này, đồng tử của anh ấy dần dần giãn ra khi nhìn thấy Lộ Ngôn Hề. "Hề, Hề Hề?"
Khi chuẩn bị tiến lên trước, bước chân lên nhưng lại giụt lại, toàn thân dường như rất kích động nhưng lại rất thận trọng.
Lộ Ngôn Hề không ngờ rằng ở đây cô lại có thể gặp được Tống Hoài.
Cô sớm đã buông bỏ được Tống Hoài, cô cực kì chắc chắn về điều này, nhưng không thể nói rằng tâm trạng cô không có chút thăng trầm gì khi gặp lại Tống Hoài.
Ở kiếp trước cô thực sự đã bị tổn thương rất nhiều.
Cô không lạ gì việc Tống Hoài dây dưa không rõ với cô và Châu Tịch Duyệt, dù sao thì lúc đầu cũng là cô đồng ý việc theo đuổi của Tống Hoài, mặc kệ kết quả như thế nào, cô đều phải chấp nhận.
Nhưng cô không ngờ Tống Hoài vì để cầu xin cô ghép tủy cứu sống Châu Tịch Duyệt mà anh nhắc đến việc đã cứu cô một mạng ở trong bể bơi khi cô mười tuổi đó, việc đó không thể nào dịu đi trong lòng cô.
Không nói đến việc cô và Tống Hoài là một đôi, có tình cảm với nhau thì dù không có mối quan hệ như vậy thì từ khi lớn lên cùng nhau cũng phải có chút tình cảm chứ.
Một ơn cứu mạng..
Cô thực sự không thể tin được Tống Hoài lại lợi dụng điều này để buộc cô phải mạo hiểm sự an toàn của bản thân để cứu người mà cô không thích nhất.
Nằm trên giường bệnh ở kiếp trước, cô đã nghỉ ngờ rất lâu, nghi ngờ tình cảm của cô và Tống Hoài trong bao năm nay, nghi ngờ rằng có phải do mình đã chọn sai người hay không. Cô thực sự muốn biết Tống Hoài có tình cảm như thế nào với cô, và thực sự muốn biết liệu Tống Hoài có chút hối hận nào khi biết rằng cô không còn sống được bao lâu do phải ghép tủy hay không..
Đáp án đương nhiên là cô không biết được, bởi vì từ trước đến nay cô chưa từng hỏi Tống Hoài vấn đề đó. Cô chỉ biết rằng ngày cô chết sau ba năm nằm trên giường bệnh đó Tống Hoài và Châu Tịch Duyệt sống bên nhau rất vui vẻ, có cuộc hôn nhân hạnh phúc cùng với hai đứa con.
Được thôi, cô chấp nhận rằng mình có chút không cam lòng.
Không cam lòng không phải là vì đến cuối cùng Tống Hoài vẫn chọn Châu Tịch Duyệt mà là vì cô đã kết thúc cuộc đời mình một cách hèn nhát như vậy. Cô tự nhận thức được mình là một người thông minh, nhưng rơi vào tình huống đó cô thật sự không cam tâm.
Nhưng cô cũng không tính định làm gì, Tống Hoài và Châu Tịch Duyệt muốn ở bên nhau thì ở bên nhau, thời gian dây dưa với họ cô thà dành để đi hẹn Tống Tuy cùng ăn cơm.
"Hề Hề, em về nước rồi? Em về nước khi nào vậy? Sao không nói trước với anh một tiếng để anh đến đón em.. em về được bao lâu rồi? Sao lại ở đây? Còn nữa.. anh?"
Tống Hoài bây giờ mới phát hiện Tống Tuy cũng ở đây.
"Anh.. sao anh với Hề Hề lại ở cùng nhau?"
Tống Tuy bước đến đứng gần Lộ Ngôn Hề, hai người họ đứng rất gần, chỉ có khoảng cách chưa đến một nắm tay, chỉ cần cử động nhẹ là có thể chạm vào nhau.
Cảnh tưởng này không hề quen thuộc với Tống Hoài.
Trong ấn tượng của anh ta, Tống Tuy và Lộ Ngôn Hề không hề có quan hệ thân thiết như vậy.
Nghe hỏi vậy, Tống Tuy khẽ cau mày, đang định lên tiếng thì Lộ Ngôn Hề đã nói trước: "Em và anh Tuy đến ăn cơm."
Nhìn thấy Tống Hoài nhẹ nhàng gật đầu: "Tống Hoài, đã lâu không gặp."
Trước mặt Tống Hoài, Lộ Ngôn Hề lại chẳng biểu hiển ra dáng vẻ ngọt ngào cùng nụ cười như khi đối mặt với Tống Tuy. Mặc dù cô vẫn cười nhưng nụ cười rất lạnh lùng, một chút ngọt ngào cũng không có.
Một tiếng gọi anh Tuy, nhưng một tiếng lại gọi Tống Hoài.
Tống Tuy cau mày nhẹ rồi lại dần dần thả lỏng.
"Hề Hề.. em, em, em.."
Thái độ né tránh của cô Tống Hoài đương nhiên cảm nhận được, muốn hỏi cô có phải vẫn đang giận anh, nhưng anh không biết nên mở lời như thế nào.
Làm sao mà mở lời đây?
Mặc dù biết rằng lúc đó là do Hề Hề giận anh nên không nói một lời gì liền đi ra nước ngoài, nhưng anh chưa bao giờ chính thức đến trước mặt Hề Hề nói rằng anh thích cô, giữa anh và cô chưa bao giờ nói rõ ràng, anh cũng không có tư cách gì hỏi cô vẫn đang giận anh sao.
"Đứng vậy, đúng là lâu không gặp rồi. Hề, Hề Hề em.. em về nước khi nào vậy?"
"Hôm qua."
"Hôm, hôm qua là em về rồi sao." Tống Hoài rất muốn cười với cô nhưng lại chẳng cười được.
Ngày hôm qua liền về nước rồi, bây giờ lại cùng với anh trai ở cùng nhau, có thể thấy Hề Hề hôm qua sau khi về nước liền trực tiếp về nhà. Hề Hề về nhà thì chắc chắn đã gặp ba mẹ với anh trai, nhưng lại chẳng có ai nói cho anh là Hề Hề đã trở về, Hề Hề cũng không liên hệ với anh..
Với tình trạng dạo gần đây anh luôn tăng ca ở công ty, tan làm đều ở gần công ty mà không về nhà, nếu như hôm nay không phải anh đến đây ăn cơm, có lẽ phải rất lâu anh mới biết được tin Hề Hề đã về nước?
Anh chấp nhận là do anh đã sai, nhưng, nhưng không phải anh và Châu Tịch Duyệt đã đoạn tuyệt quan hệ rồi sao! Hề Hề không tha thứ cho anh là lẽ phải, nhưng tại sao người trong nhà anh cũng..
Lộ Ngôn Hề không quan tâm lúc này trong lòng Tống Hoài nghĩ gì, cô nhẹ nhàng gật đầu nói: "Anh cùng với bạn đến đây ăn cơm phải không, bọn anh cứ ăn đi, em và anh Tuy về nhà trước."
Nhìn Tống Tuy, cô lại nở nụ cười ngọt ngào: "Anh Tuy, mình về thôi."
Sự thân mật vô thức của cô với Tống Tuy đã khiêu khích Tống Hoài, khi Tống Tuy gật đầu đồng ý chuẩn bị rời đi, anh đã không nhịn được mà chạy đến nắm lấy tay Lộ Ngôn Hề và nói: "Hề Hề!"
Lộ Ngôn Hề phản ứng rất nhanh, đang định quay người trốn đi, thì phản ứng của Tống Tuy càng nhanh hơn cô, anh đưa tay ra nắm lấy tay cô, ôm chặt lấy eo cô kéo qua tránh khỏi bàn tay đang đưa ra của Tống Hoài.
"A Hoài, em làm cái gì vậy."
Giọng điệu rất bình tĩnh khiến Tống Hoài cảm thấy kinh ngạc.
Tống Tuy tính tình kiềm chế bình tĩnh hơn so với tính tình hung hãn của Tống Hoài, anh có vẻ ôn nhu hơn nhiều, có thể nói trước nay chưa ai từng thấy Tống Tuy tức giận, nhưng điều này cho thấy không có nghĩa là anh không có uy phong trước mặt Tống Hoài.
Dù từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng bị Tống Tuy nặng lời, nhưng Tống Hoài vẫn có chút sợ Tống Tuy.
"Có việc gì thì cứ nói, động tay động chân như này chẳng ra làm sao cả." Tống Tuy đã buông lỏng vòng tay ôm qua eo Lộ Ngôn Hề, tựa như vừa rồi cái ôm của anh chỉ là cử chỉ bình thường.
"Sao, em còn muốn dùng phương pháp trước kia với Ngôn Ngôn như em đối phó với đám người hỗn loạn ở bên ngoài sao?"
"Không phải, em.. anh trai, em không có ý đó.. Hề Hề, xin lỗi, do anh lâu ngày chưa gặp lại em nên anh vui quá nên có chút kích động, anh, anh không có ý gì cả.."
"Không sao." Thần sắc của Lộ Ngôn Hề càng lạnh lùng, "Chỉ là sau này đừng có động tí là động tay động chân, em không thích."
Tống Hoài muốn nói rằng ngày trước họ không phải như thế này, anh chỉ muốn nắm lấy tay của cô thôi, ngày trước chuyện này chẳng to tát gì, lúc đó cũng không thấy cô tránh né.
Nhưng Tống Hoài không dám nói, cũng không có mặt mũi nào để nói.
"Không có chuyện gì nữa thì bọn em đi đây."
Lộ Ngôn Hề nói xong liền cả Tống Tuy rời đi, lần này Tống Hoài chẳng dám ngăn lại nữa.
Hai người rõ ràng lần lượt rời đi, không phải gần nhau quá cũng không nắm tay nhau, nhưng nhìn bóng lưng hai người rời đi, Tống Hoài cảm thấy có gì đó kì lại khó tả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT