Nhìn thấy Lộ Ngôn Hề, Tống Hoài lập tức vui vẻ tiến lại.
Mấy ngày nay anh đã nghĩ rất nhiều, cho dù giữa Hề Hề và anh trai có chuyện gì đó không bình thường, thì chỉ cần họ chưa ở bên nhau, thì anh sẽ không bỏ cuộc.
Anh sẽ thừa nhận hết những sai lầm trước đây và nói ra tình cảm của anh với Hề Hề, rồi như Ô Hướng Tư đã nói anh sẽ thành tâm thành ý theo đuổi cô!
Anh tin rằng chỉ cần có tâm, rồi sẽ có một ngày làm Hề Hề rung động.
Nhưng mấy ngày nay anh ở nhà uống rượu nên bỏ bê không ít việc, mấy ngày này đều bận công việc, không dễ dàng gì là có thể về nhà nói chuyện rồi, nhưng lại không gặp Hề Hề. Hỏi ba mẹ hay cô giúp việc trong nhà, thậm chí là gọi điện cho Tống An Hân hỏi Hề Hề ở đâu, nhưng ai cũng nói là không biết.
Thực ra anh biết họ đều biết Hề Hề ở đâu nhưng mà không muốn nói cho anh biết. Đây đều là đáng đời anh, không trách ai được.
Vốn định lát về nhà năn nỉ mẹ để biết tung tích của Hề Hề, nhưng thế nào anh lại quyết định đến bệnh viện thăm một người bạn hợp tác cùng đang nằm viện thì lại gặp Hề Hề ở đại sảnh lầu một bệnh viện.
Hề Hề xách theo một thứ gì đó từ đại sảnh bệnh viện ra, nhìn kỹ mới thấy cô đang xách hộp cơm.
Cô mang cơm đến cho người ở viện?
Là mang đến cho ai?
Bạn? Họ hàng?
Lộ Gia chắc không có họ hàng gì cần cô chăm sóc rồi, gia đình ngoại của cô thì phần lớn đều ở Bắc Thành, thế chắc là bạn rồi?
Nếu như là bạn, thì là người bạn nào? Hề Hề mấy ngày nay không về nhà có phải là chăm sóc người bạn này? Đối phương là nam hay nữ? Liệu anh có quen không?
Sau mấy giây mà có vô số câu hỏi hiện lên trong đầu Tống Hoài.
"Hề Hề, sao em lại ở đây? Đến thăm bạn sao?"
Lộ Ngôn Hề không ngờ lại gặp Tống Hoài ở đây. Những ngày này cô chỉ tiếp xúc với Tống Tuy, tất cả những gì cô có thể nghĩ đến là hôm nay nấu món gì cho Tống Tuy, suýt nữa thì quên luôn Tống Hoài.
Hôm nay lại là một ngày ăn trưa cùng Tống Tuy, cô vừa đi từ phòng làm việc của anh ra, tâm tình rất tốt, khi nhìn thấy Tống Hoài nhưng nụ cười của cô vẫn còn nở trên môi.
Nhưng nụ cười vẫn là không tươi như trước.
"Ừm." Gật cái đầu nhẹ chào hỏi.
Tống Hoài đã đến gần cách Lộ Ngôn Hề khoảng năm bước chân. Bởi vì nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của Lộ Ngôn Hề nên không hiêu sao lại không dám bước tới gần.
"Hề Hề, bạn em nằm viện sao? Là bạn nào vậy? Anh có quen không? Mắc bệnh gì vậy?" Liền một mạch hỏi nhiều như vậy, lúc nhận ra thì sợ Lộ Ngôn Hề không vui, vội nói tiếp, "Anh không phải có ý nghe ngóng chuyện của em, anh chỉ là nghĩ để em tự mình đưa cơm cho chắc có quan hệ rất tốt, chắc là anh có quen. Nếu như anh cũng quen, vừa hay anh đang ở đây thì đi thăm luôn."
"Em là mang cơm đến cho bạn, chứ không phải mang cơm đến cho bạn ở viện."
"Không phải là bạn ở viện.."
Tống Hoài sững sờ.
Anh trai của anh chính là làm ở bệnh viện này!
Lẽ nào..
Vừa nhìn thấy phản ứng của anh, Lộ Ngôn Hề liền biết là anh đã đoán ra, cũng không định giấu, nói thẳng luôn: "Em là mang cơm đến cho anh Tuy, anh ấy mấy ngày nay đều tăng ca không về nhà, em lo anh ấy ở bệnh viện ăn không ngon."
Tống Hoài mấp máy môi như muốn nói gì đó, nhưng hồi lâu không thấy nói gì chỉ run rẩy nhìn Lộ Ngôn Hề.
Lộ Ngôn Hề chẳng muốn quan tâm đến tâm trạng của anh, gật gật đầu: "Em đi trước đây."
Tống Hoài vẫn sững sờ đứng đó, đợi anh phản ứng lại thì Lộ Ngôn Hề đã đi qua anh ra khỏi đại sảnh, Tống Hoài lập tức quay người đuổi theo.
Căn họ của Tống Tuy cách khá gần, chỉ cần đi bộ mười phút là đến, mấy ngày nay Lộ Ngôn Hề mang cơm cho Tống Tuy đều là đi bộ đến.
Cô rất nhanh bị Tống Hoài đuổi kịp.
Con đường này dẫn đến cửa lớn của bệnh viện, trên đường chỉ có vài người đang đi không quá ồn ào.
"Hề Hề, đợi đã!"
Lộ Ngôn Hề không ngạc nhiên khi anh đuổi theo, nhưng cô không có chút kiên nhẫn nào.
"Còn chuyện gì sao?"
"Em với anh trai anh.." nhìn hộp cơm đang trên tay cô, "Hề Hề, em, em với anh trai anh từ khi nào mà quan hệ tốt như vậy rồi?"
"Anh đang hỏi gì vậy, từ khi ra đời em đã quen anh Tuy, hơn hai mươi năm thì quan hệ của hai người chúng em tốt lên từ khi nào?"
Anh muốn hỏi không phải ý này!
"Anh không phải là nói cái này, anh đương nhiên biết em và anh trai anh quen nhau từ lâu rồi, nhưng lớn hơn ba tuổi như vậy thì em với anh trai anh căn bản là không chơi cùng nhau, rõ ràng ngày trước không thân lắm mà."
Lộ Ngôn Hề mỉm cười: "Không thân lắm sao? Không phải chứ. Lệ Hoa là anh Tuy tặng quà sinh nhật cho em, em thấy Lệ Hoa khó nuôi, nên anh Tuy liền nuôi giúp em, những năm qua anh Tuy luôn nuôi dưỡng nó tốt, trở thành chủ nhân thứ hai của Lệ Hoa. Chẳng lẽ theo anh thấy thì bọn em không thân thiết sao?"
Cô không nhắc thì chút nữa anh cũng quên mất còn việc này.
Nhưng mà nhiều năm như vậy cô chẳng hỏi thăm đến Lệ Hoa, chủ nhân của Lệ Hoa chính là Tống Tuy, cái này mọi người đều ngầm thừa nhận rồi.
Dù trong lòng biết rõ như vậy, nhưng anh không thể bác bỏ lời nói của cô.
Bởi vì cô nói cô không có chuyện gì, nếu có thể giúp cô nuôi thú cưng lâu năm như vậy thì sao có thể coi là mối quan hệ xa lạ.
"Công ty mấy ngày hơi nhiều việc, anh không có thời gian về nhà, đến hôm nay mới bận xong về nhà thì nghe mẹ em nói em mấy ngày nay không về nhà. Hề Hề, mấy ngày nay em ở đâu? Còn nữa, hôm nay là lần đầu em đưa cơm cho anh trai sao?"
"Đương nhiên không phải lần đầu." Lộ Ngôn Hề không trả lời câu hỏi anh hỏi cô ở đâu.
Với tính cách xấu như Tống Hoài nếu như anh biết cô chuyển đến ở căn hộ của Tống Tuy cô nam quả nữ cùng ở trong một nhà, anh nhất định không để yên, có thể sẽ tìm cách phá hỏng việc tốt của cô.
Tạm thời cô chẳng muốn có ai đến làm phiền cô với Tống Tuy.
"Tống Hoài, anh Tuy là anh trai ruột của anh, anh ấy không nghỉ ngơi tăng ca mấy ngày như vậy, anh không quan tâm thì thôi, sao mà còn tỏ vẻ không vui khi em mang cơm cho anh ấy?"
Anh đương nhiên không vui vẻ gì!
Sao anh ấy có thể vui được khi cô quan tâm người đàn ông khác mà không phải anh! Dù người đó lại là anh trai của anh đi nữa thì anh cũng không muốn!
Còn nữa, là ai tăng ca mấy ngày không được nghỉ ngơi? Sao lại không có ai quan tâm anh rồi mang cơm cho anh!
"Chú Tống với dì Trịnh đều rất lo lắng cho anh Tuy, hơn nữa tính cách anh Tuy lạnh nhạt, không muốn chú Tống với dì Trịnh làm phiền anh ấy, vừa hay mấy ngày nay em rảnh, anh Tuy cũng không từ chối nên em chủ động bảo mấy ngày nay anh ấy tăng ca thì em sẽ mang cơm cho."
"Sao, có gì không đúng sao?"
"Không phải là không đúng.." Nhưng anh không muốn!
"Không đúng cũng chẳng sao, đây là việc của em, người khác cũng chẳng có tư cách gì chỉ trỏ em. Em muốn mang cơm cho anh Tuy thì em mang, chỉ cần anh Tuy không ý kiến thì ai cũng không thể nói gì em."
Tống Hoài mở miệng, nhưng không biết nên nói gì.
Tính cách cô vốn rất cứng đầu, chuyện cô đã quyết chẳng có ai có thể thay đổi, cô cũng không thích ai chỉ trỏ nói cô. Nếu bây giừo anh nói cô làm như vậy là không đúng và không thể tiếp tục, anh đảm bảo cô chắc chắn sẽ lập tức quay lưng lại với anh.
Chuyện này sao lại trở thành như vậy rồi?
Anh đã cố gắng nghĩ rằng anh trai và Hề Hề sẽ không có chuyện gì, nghĩ rằng cho dù anh trai có tâm tư gì đó với Hề Hề, chỉ cần Hề Hề không có ý với anh trai thì anh vẫn còn cơ hội.
Nhưng mà bây giờ..
Lỡ như Hề Hề có ý với anh trai, thì anh ấy thực sự không còn cơ hội nữa rồi!
Tống Hoài đột nhiên ngây ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT