Lộ Ngôn Hề đương nhiên có thể nhìn ra Tống Tuy có chuyện muốn hỏi cô nhưng lại do dự không muốn hỏi, cô đại khái cũng biết anh muốn hỏi gì, nhưng Tống Tuy không hỏi, cô đương nhiên không nói gì thêm.
Không, nếu như Tống Tuy có hỏi thì cô cũng sẽ không nói thật.
Bởi vì chuyện trọng sinh này của cô không biết nên nói từ đâu, quan trọng là cô không muốn nói chuyện kiếp trước với Tống Tuy. Cô biết rằng nếu như anh biết được kiếp trước cô đã trải qua những gì thì người đau khổ nhất nhất định không phải là cô mà là Tống Tuy.
Ba năm nằm trên giường bệnh đó, không phải cô không biết rằng là Tống Tuy luôn tự trách bản thân mình.
Tống Tuy quản lý cảm xúc rất tốt.
Tất nhiên không phải vì Tống Tuy mà cô mới thành ra như vậy, không hề liên quan gì đến Tống Tuy, anh không cần phải tự trách mình như vậy.
Câu chuyện liền kết thúc ở đó, cô cười nói: "Anh Tuy, anh mau ăn đi."
Sau đó, hai người cũng không nói gì nữa, đến khi Tống Tuy ăn xong, Lộ Ngôn Hề mới thu gọn lại hộp cơm.
Tống Tuy đi pha hai cốc trà, một cốc cho Lộ Ngôn Hề.
"Có vội về nhà không? Nếu không vội thì xuống dưới đi dạo một lúc?" Tống Tuy nói xong lại nói thêm, "Em hiếm khi đến đây."
Hai tay nhận lấy cốc thủy tinh, Lộ Ngôn Hề nghiêng đầu nhìn anh: "Anh không bận sao?"
"Hai rưỡi anh có một cuộc phẫu thuật nên vẫn còn chút thời gian."
Lộ Ngôn Hề cầm điện thoại lên, 1h03 phút, còn gần tiếng rưỡi nữa mới đến hai rưỡi, đúng là còn chút thời gian.
Nhưng Lộ Ngôn Hề một chút cũng không có ý muốn đứng lên.
"Em không vội về nhà, xuống dưới đi dạo thì không cần đâu. Anh Tuy, anh còn phải nghỉ ngơi, bình thường bọn anh cũng sẽ nghỉ trưa chứ?"
Đập đập vào chiếc sofa dài ở bên cạnh, cô nói: "Anh Tuy, anh nằm lên sofa nghỉ chút đi, em ngồi đây uống trà nghịch điện thoại, không làm ồn anh."
Tống Tuy đăm đăm nhìn cô.
Đôi mắt anh sâu thẳm rất khó nhìn thấu được cảm xúc của anh lúc này.
Thực ra là có nghỉ trưa nhưng họ có phòng nghỉ trưa riêng, dù sao thì tăng ca trực ban cũng cần phòng để qua đêm, bình thường anh đều ở phòng nghỉ để nghỉ trưa.
Nhưng nửa lời Tống Tuy cũng không nhắc đến phòng nghỉ.
Anh uống hai ngụm trà rồi đặt cốc xuống, đến sofa nằm xuống.
Lộ Ngôn Hề nhìn thấy một chiếc chăn gấp bên cạnh anh, liền đứng dậy lấy chăn đắp cho anh. Điều hòa đang bật nên ngủ có lẽ sẽ có chút lạnh.
Cô cong lưng đắp chăn cho anh, Tống Tuy không nhắm mắt cứ chăm chăm nhìn cô.
Vừa đắp chăn xong cho anh thì Tống Tuy đột nhiên nắm lấy cổ tay cô.
Lộ Ngôn Hề dừng lại nhưng cũng không giựt tay ra.
Hai đôi mắt nhìn nhau, ai cũng không nói gì.
"Lộ Ngôn Hề." Là Tống Tuy mở lời trước gọi đầy đủ họ tên của cô.
Tống Tuy trước nay chưa từng gọi đầy đủ tên của cô.
Nhịp tim của Lộ Ngôn Hề bất giác đập rất nhanh.
Cô định sẽ cười nhẹ rồi bỏ qua như không có chuyện gì, cố gắng hết sức để nhếch khóe môi nhưng chẳng được.
".. Ừm?" Cô cô gắng hết sức để giữ vẻ mặt bình tĩnh.
"Anh.." Có phải anh..
"Em có việc thì cứ về trước, em ở đây anh không nói chuyện với em được, em nhất định rất chán." Anh dần dần buông cổ tay cô ra.
Thấy cổ tay được anh dần dần bỏ ra, cô cảm thấy có chút mất mát. Đam Mỹ Sắc
Tuy cô cũng không biết đến cuối thì cô đang hy vọng cái gì. Trong lòng cô hiểu rõ, với tính cách của Tống Tuy thì anh căn bản sẽ không nói những lời gì quá giới hạn với cô.
"Không sao, em nghịch điện thoại, ngoài trời lúc này nắng đang gắt, em cũng không muốn ra ngoài bây giờ." Thực ra cô đỗ xe dưới hầm để xe, ra ngoài cũng không bị dãi nắng quá lâu.
Mười phút sau, trong phòng làm việc im lặng không một tiếng động.
Tống Tuy lúc này đã ngủ say trên ghế sofa, nhanh như vậy đã ngủ say, có thể thấy anh rất mệt; Lộ Ngôn Hề ngồi một bên, cô không nghịch điện thoại, điện thoại cô để ở trên bàn trà nhỏ, tay cầm cốc trà, rồi cứ như vậy dựa vào sofa nhìn người đang ngủ say.
Tống Tuy ngủ rất im, chỉ có tiếng thở nhẹ nhàng, cách xa một chút liền không nghe thấy. Khuôn mặt Tống Tuy rất đẹp, đường nét rõ ràng, đẹp nhưng không nữ tính, rất khỏe khoắn. Anh tháo kính ra nên có thể nhìn càng rõ mặt của anh, anh khi nhắm mắt khác hẳn khi mở mắt.
Khi mở mắt trong anh có chút tà khí, khiến một người có tính khí ôn hòa như anh cảm thấy càng thêm ngột ngạt khó hiểu; nhưng khi anh nhắm mắt, anh lại khác hẳn, chỉ còn lại sự ôn hòa.
Ngũ quan của anh quả thực không quá sắc bén, rất ôn hòa.
Thật sự rất thần kỳ, chỉ cần nhắm lại đôi mắt thôi mà cũng có thể thay đổi khí thế nhiều như vậy.
Nhưng không quản là sự ôn hòa hay khí thế khiến người khác ngột ngạt của anh tất cả đều rất vừa ý Lộ Ngôn Hề.
Thích thật không cần nói đến lí lẽ, thích một người thì cho dù người đó có nhiều khuyết điểm hay ưu đều vừa đúng là những thứ bản thân thích.
Tống Tuy tỉnh dậy vừa đúng hai giờ.
Không có tiếng đồng hồ báo thức, phòng làm việc cũng không có bất cứ tiếng động nào.
Đó là đồng hồ sinh học của của một người cực kỳ tự giác.
Vừa mở mắt liền bắt gặp ánh mắt của Lộ Ngôn Hề, Tống Tuy có chút ngạc nhiên.
Vừa mở mắt đã thấy cô nhìn anh như vậy thì chỉ có thể là cô vẫn luôn nhìn chằm chằm vào anh. Và khoảnh khắc anh mở mắt ra, anh thấy được rõ sự phức tạp trong mắt của cô.
Cô đang nhìn anh với một cảm xúc phức tạp, khó tả.
Cô ấy cuối cùng thì.. tại sao.
Đã xảy ra chuyện gì, không chỉ khiến cô thay đổi nhiều như vậy con khiến thái độ của cô đối với anh.. cũng thay đổi không giống với trước.
Giả vờ như không nhìn thấy cảm xúc gì trong mắt anh, Lộ Ngôn Hề mỉm cười nói: "Anh Tuy, tỉnh rồi?"
".. Ừm."
"Anh Tuy, anh đi rửa mặt rồi làm việc đi, em về trước đây."
"Anh tiễn em." Tống Tuy thu lại cảm xúc khó tả của mình đứng dậy.
Lộ Ngôn Hề cũng không từ chối.
Tống Tuy tiễn cô đến cửa thang máy tầng bảy, trên đường đã gặp phải những y tá, bác sĩ có quen Tống Tuy, bọn họ đều rất hiếu kỳ và kinh ngạc nhìn hai người.
Chủ yếu là hiếu kỳ cô gái xinh đẹp đi bên cạnh bác sĩ Tống và mối quan hệ của hai người họ.
Hai người chẳng quan tâm đến những ánh mắt chủa người khác, cứ đi như thường mặc kệ như không biết.
Lúc đợi thang máy, Lộ Ngôn Hề hỏi Tống Tuy: "Anh Tuy, anh khoảng mấy giờ về nhà?"
"Ít nhất còn phải bận năm ngày nữa, nếu như xong hết mà không xảy ra biến cố gì thì công việc sẽ thoải mái hơn nhiều, lúc đó có thể đi làm theo lịch đã sắp xếp."
"Vậy mấy ngày nay em sẽ mang cơm đến cho anh nha, em nghe nói cơm ở bệnh viện của anh không ngon lắm. Công việc của anh bận như vậy nghỉ ngơi không tốt, lại ăn không ngon miệng, sẽ không chịu được đâu. Không, không chỉ mang cơm trưa, mấy ngày này cứ để em mang cơm trưa với tối cho anh nha."
Tống Tuy hơi nhíu mày, có chút không đồng ý: "Không cần, nhà cách bệnh viện cũng không gần, em như thế này mỗi ngày đều phải đi đi lại lại hai chuyến, rất cực. Thỉnh thoảng mang một lần là được rồi."
Lộ Ngôn Hề nhìn anh cười: "Nhưng em lại muốn mang cơm cho anh cơ."
Tống Tuy im lặng nhưng cũng không thể nói ra lời từ chối cô nữa.
"Hay là như thế này, anh Tuy không phải có một căn hộ gần bệnh viện sao, mấy ngày này anh tăng ca em sẽ ở phòng đó, rồi mỗi ngày đến giờ sẽ mang cơm trưa, tối cho anh, nếu như anh có thời gian thì về phòng ăn, nếu như không kịp thì em sẽ mang đến bệnh viện cho anh, anh thấy thế nào?"
Tống Tuy tuy rằng bình tĩnh như vậy nhưng lúc này anh cũng không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên.