Nhận hộp thức ăn chứa đầy đồ ăn từ tay dì đưa cho Lộ Ngôn Hề, Trịnh Thu Địch nói: "Hề Hề, cháu thực sự không cần tài xế chở đi sao?"
Trước giờ ăn cơm trưa Trịnh Thu Địch thấy rất ngạc nhiên khi Lộ Ngôn Hề bỗng nhiên nhắc đến việc đưa cơm trưa đến bệnh viện cho Tống Tuy. Nhưng sau khi ngạc nhiên một lúc thì bà càng thấy vui hơn.
Vui vẻ vì Lộ Ngôn Hề không vì Tống Hoài mà suy sụp hoàn toàn, cũng vui vì cuối cùng thì Tống Tuy cũng có người chịu đến gần anh, không phải đi đâu cũng một mình nữa, dù cho người có thể xuất hiện bên anh đó chỉ được coi là em gái.
Thế là Trịnh Thu Địch tích cực bảo cô giúp việc chuẩn bị thêm một phần ăn nữa rồi cho vào túi cẩn thận.
"Không cần đâu dì Trịnh."
"Thế cháu lái xe dì mà đi, để dì lấy chìa khóa chon cháu."
Lần này Lộ Ngôn Hề không từ chối nữa, mỉm cười nhận chìa khóa rồi xách túi cơm đi ra khỏi cửa.
Cô vừa đi thì đúng lúc Tống An Hân từ trường về.
"Mẹ, con về rồi!"
"Mẹ, chị Hề Hề đâu rồi?"
Người chưa thấy đâu nhưng đã nghe thấy tiếng.
Trịnh Thu Địch sớm đã quen với việc này.
"Con về muộn rồi, chị Hề Hề vừa ra ngoài. Sao hôm nay lại có thời gian về nhà rồi? Không phải nói dạo này ở trường có nhiều chuyện sao?"
Vì có chút vội nên An Hân rất khát, vừa vào đến nhà liền chạy đi rót cốc nước "Ực ực ực" một hơi uống hết: "Buổi chiều con không có tiết cũng không có hoạt động gì nên mới về."
"Chị Hề Hề về nước con còn chưa được ôn chuyện với chị ấy đã bận lên bận xuống, cuối cùng cũng rảnh một chút, hai ngày tới con đều rảnh con tính sẽ ở cùng chị Hề Hề."
"Mẹ, chị Hề Hề đâu rồi? Không ở nhà sao? Với còn bố con nữa, sao không thấy người đâu?"
"Bố con đến công ty rồi, còn chị Hề Hề thì đưa cơm cho anh cả con rồi tại anh con ba ngày liên tiếp tăng ca không về nhà."
"Sao? Chị Hề Hề đưa cơm trưa cho anh cả?" Tống An Hân đặt cốc nước xuống, đi tới chống tay lên sofa, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Chị Hề Hề sao có thể đưa cơm cho anh cả được? Chị ấy với anh cả từ khi nào mà trở nên gần gũi như vậy?"
Dáng vẻ ngạc nhiên như vậy của cô khiến Trịnh Thu Địch rất không vừa mắt: "Ngồi hẳn hỏi xuống nói chuyện, đứng chẳng ra đứng, nhìn ra thể thống gì không!"
Tống An Hân chu mỏ ngồi xuống.
Tư thế ngồi không có một chút nữ tính nào.
"Không phải chỉ đưa cho bữa cơm thôi sao, việc gì mà phải kinh ngạc như vậy."
Nhưng Trịnh Thu Địch cũng quên mất rằng khi bà nghe Lộ Ngôn Hề muốn đưa cơm cho Tống Tuy cũng không bình tĩnh chút nào.
"Chị Hề Hề về nước mấy hôm nay họ liền gần gũi hơn chút, Hề Hề ra nước ngoài nhiều năm như vậy trong nhà không còn đồ dùng phải đi ra ngoài mua, là anh cả con đi cùng chị đấy. Con cũng hiểu tính của Hề Hề mà, trước nay không muốn nợ ai cái gì, thấy anh cả con ba ngày không về nhà, lo anh con ở bệnh viên ăn cơm không ngon nên đưa cơm cho cũng là lẽ thường mà."
Tống An Hân nghĩ một hồi, hình như đúng là như vậy.
"Anh hai đâu ạ? Mấy ngày hôm nay anh ấy có về nhà không?"
Nhắc đến Tống Hoài, tâm trạng của Trịnh Thu Địch chẳng còn nữa, bà vô thức thở dài: "Có về một lần, nhưng mà là sau khi uống say mới về, ngày hôm sau sau khi dậy thì Hề Hề với anh cả con đã đi ra ngoài mua đồ, nên chắc là nó vẫn chưa gặp được Hề Hề."
Không gặp cũng tốt.
Tống An Hân thở dài nhớ đến gì đó, lại nói: "Anh hai có về nhà, thế chắc chuyện chị Hề Hề về nước chắc anh ấy biết rồi nhỉ."
"Ừm, biết rồi."
"Nếu như đã biết chị Hề Hề về nước rồi, thế sao anh ấy chỉ về nhà có một lần? Chị Hề Hề mấy hôm nay chắc luôn ở nhà nhỉ, hay là anh hai không muốn gặp chị Hề Hề?"
"Ai biết được nó đang làm cái gì, không những không về nhà, còn không đến công ty, làm bố con hôm nay phải đến công ty!"
"Á?" Tống An Hân ngơ luôn, "Anh hai mấy ngày nay đều không đến công ty? Tình hình gì vậy? Ngoài việc không tiếp xúc với cô gái Châu Tịch Duyệt kia, với những chuyện khác anh đều rất có trách nhiệm, độ điên cuòng công việc của anh ấy còn sắp đuổi kịp anh cả, có chuyện gì mà khiến anh ấy không đến công ty được?"
"Điện thoại thì không nghe, cũng không rõ làm sao. Là trợ lý của nó gọi điện đến, ba mẹ mới biết mấy hôm nay nó đều không đến công ty. Tình hình như thế nào chắc trợ lý đã nói cho ba con rồi, nhưng vội quá nên ba con chưa kịp nói rõ với mẹ, nói rằng tối về sẽ nói sau."
"Yên tâm đi, thấy phản ứng của ba con như vậy chắc là không có chuyện gì xảy ra, chắc anh trai con điên rồi."
* * *
Điên thì thực sự không phải, Tống Hoài chỉ là trốn ở nhà gần công ty uống rượu.
Ngày hôm đó Ô Hướng Tư đưa Tống Hoài về đến nhà đợi anh ngủ say rồi mới rời đi. Tưởng rằng hôm sau tỉnh lại anh sẽ đi làm bình thường, ai ngờ ba ngày hôm sau Tống Hoài đều trốn ở nhà uống rượu không ra ngoài, đúng lúc Ô Hướng Tư lại phải đi công tác không ở Giang Thành, nên không biết rõ tình hình của anh.
Ô Hướng Tư là bạn tốt của Tống Hoài cho dù đi công tác nhưng ngày hôm sau đã không yên tâm liền gọi điện cho Tống Hoài. Tống Hoài nói không sao nên anh mới yên tâm đi công tác, vì vậy cho đến bây giờ anh đều không biết thực ra Tống Hoài không sao như anh đã nói.
Tống Canh xử lý xong công việc liền bảo tài xế đưa đến nhà Tống Hoài.
Trực tiếp nhập mật mã mở cửa vào nhà, rèm cửa đóng kín phòng tối om, nồng nặc mùi thuốc lá và rượu.
Bật đèn lên Tống Canh liền nhìn thấy Tống Hoài say mèn nhưng tay vẫn cầm chai rượu ngồi trước sofa ở phòng khách.
Không nói một lời nào, Tống Canh bước đến dùng chân đá anh nằm trên nền nhà.
Cú đá này rất đau, Tống Hoài đau đến mức sắp tỉnh rượu, nhìn rõ người trước mặt, "Ba?"
"Tống Hoài, con như này là đang làm cái gì vậy?" Tích cách của Tống Tuy với Tống Canh có chút giống nhau, đều là những người điềm tĩnh và uy quyền.
Tống Hoài bị dọa tỉnh ra phần nào: "Ba, ba, sao ba lại đến đây?"
"Con nói xem sao ta lại đến?"
"Không nói một lời gì liền bốn ngày đều không đến công ty, làm sao, con chê cái ghế tổng giám đốc này của con ổn định quá rồi sao? Con nhìn lại dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ của con bây giờ đi, là ta dạy con sao? Tống Gia ta không có loại phế vật như con, nếu như còn như thế này lần nữa thì con đừng hòng bước vào của Tống Gia!"
Là ba của mình nên Tống Hoài biết rất rõ, trước nay ông nói một là một. Ông nói anh đừng hòng bước chân vào Tống Gia chính là muốn đuổi anh ra khỏi nhà!
Tống Hoài toát mồ hôi lạnh cả người, vội vàng vứt chai rượu đang cầm trên tay đứng dậy, "Ba, con xin lỗi, khiến ba thất vọng rồi ạ."
"Con, con biết rằng sẽ không làm chậm trễ việc gì lớn của công ty nên mới buông lỏng bản thân như vậy. Con sẽ không buông lỏng bản thân lâu, lâu nhất là đến ngày mai con sẽ hồi phục lại ạ."
"Một lời cũng không nói, gọi điện thoại cũng không nghe, trợ lý thì đi tìm khắp nới, việc ở công ty nhiều quá mới tìm đến ta, đây chính là con đac tính trước sao?"
"Con.." Tống Hoài không còn cách nào để biện minh.
"Cho con thời gian một tối, ngày mai ta muốn nhìn thấy mặt con ở công ty!"
Không nói nhiều nữa Tống Canh liền quay người rời khỏi căn hộ.
Lâu như vậy Tống Canh cũng không hỏi nguyên nhân gì khiến Tống Hoài biến thành cái bộ dạng như vậy, nhưng Tống Hoài cũng không oán hận gì, vì anh biết rõ nếu Tống Canh có hỏi thì anh cũng không có mặt mũi đê nói.
Bên này rất ồn ào, nhưng chỗ Lộ Ngôn Hề lại ngược lại.
Lái xe đến bệnh viện nhưng trên cả đoạn đường Lộ Ngôn Hề nhịn không nổi cứ nhìn túi cơm ở ghế lái phụ, vừa nhìn lại không nhịn được mà cười.
Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu, trên lề đường người đi bộ từng đôi đang vui vẻ sải bước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT