Mỗi Lần Vào Bóng Chỉ Vì Em

Chương 9


7 tháng

trướctiếp

Kỳ nghỉ Lễ Phục sinh kết thúc, những cơn gió hạ nóng bức khô ráo xuất hiện xua tan mùa đông, tiếp tục khống chế mảnh đất này trong tay, hoa tươi trải rộng khắp bán đảo Iberia.

Học kỳ 3 theo đó cũng đến, Carlos không vui chút nào.

Bởi vì búp bê Tây Dương có thêm một nhiệm vụ hàng đầu, không thể ở bên cậu vào cuối tuần, điều này khiến cậu thực sự rất khó chịu. ⊙︿⊙

Cậu thấy lúc chơi piano, Bella rất xinh đẹp, dù không biết thưởng thức nhưng cậu cũng biết tiếng đàn kia tuyệt đến nhường nào, bóng dáng cô ngồi trước cây đàn quả thật không khác gì công chúa trong truyện cổ tích.

Truyện cổ tích nói vương tử và kỵ sĩ đều biết cưỡi ngựa. Vậy mà cậu không biết, ít nhất hiện tại là không,

Cậu thấy hơi buồn bực.

Carlos chống cằm ngồi trong phòng làm bài kiểm tra Văn, hồn vía sớm đã bay xa, cậu tự hỏi phải làm sao mới có thể khiến Bella ở bên cậu nhiều hơn, cho dù phải học bổ túc môn Văn – thứ mà cậu ghét nhất cũng được.

“Carlos, chú ý rằng đây là kỳ thi hết cấp của em đấy.” Giám thị nói khẽ bên tai cậu, cậu giật mình nhưng vẫn bình tĩnh, mặt không để lộ cảm xúc gì.

Cậu cầm bút lên một lần nữa, bắt đầu viết vào bài thi.

Câu thơ này tác giả là?

Ừ, Carlos cảm thấy không cần thiết phải viết đúng đáp án.

Học kỳ này kết thúc, kiếp sống tiểu học của Tô Thanh Gia và Carlos sẽ chấm dứt, bọn họ sẽ lên trung học.

Hệ thống giáo dục cấp 2 ở Tây Ban Nha dài bốn năm, nội dung giáo dục giống với tiểu học, tuy nhiên thời gian đi học sẽ có thêm một tiết.

Tô Thanh Gia vô cùng vui vẻ vì được tạm biệt tiểu học, điều này có nghĩa là được gần với tự do thêm một bước. Thành tích của cô rất xuất sắc, vì thế nên thiên nga trắng càng ngày càng ghét cô hơn. Bây giờ cô mới hiểu phụ nữ dù bao nhiêu tuổi thì vẫn ghen tỵ mãnh liệt.

Tuy rằng Carlos học lệch nhưng may là cậu vẫn đạt điểm chuẩn.

Bà dì quái dị khá yên tâm về điểm này.

Một tuần sau, Carlos cầm bài thi văn học được 3 điểm đến trước mặt cô, cúi thấp đầu đưa cho người đối diện. Tô Thanh Gia xem xong rất muốn nổ tung.

Thiếu niên này, mạch não cậu bị đứt sao? o_o

Đây…… Đây là đáp án quỷ quái gì vậy!

Tô Thanh Gia nhìn bài thi toàn dấu gạch chéo, lại nhìn sang Carlos đang ra sức quạt tai phải, chỉ hận rèn sắt không thành thép.

“Hiện giờ em muốn yên lặng, anh đừng hỏi em là ai nên yên lặng.” Tô Thanh Gia trầm giọng nói.

Carlos: “……”

Vậy ai là người phải yên lặng?

Carlos nhịn không cào tóc, ánh mắt quá đỗi vô tội.

Nếu là bình thường, có lẽ Tô Thanh Gia sẽ để Carlos ngồi xổm xuống và sờ mái tóc vàng được gội sạch sẽ mỗi ngày của cậu.

Có điều hôm nay, Tô Thanh Gia có cảm giác như cậu con trai nghịch ngợm mà mình nuôi bao lâu đang mang thành tích kém tới gặp người lớn, lòng thấy dục tốc bất đạt [*].

[*] Dục tốc bất đạt: vội vàng sẽ không đạt được mục tiêu.

Cô rất muốn nghiêm khắc phê bình Carlos, nhưng thấy cậu khẩn trương tới mức liên tục quạt lỗ tai, khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt ẩm ướt, Tô Thanh Gia lại không thể nhẫn tâm.

Cô suy đi nghĩ lại rồi nói: “Như thế này đi, sau này cuối tuần em sẽ tới kèm anh học Văn, anh nhất định phải học cho tốt, nếu không sẽ bị lưu ban đấy!”

Tuy giáo viên Tây Ban Nha đối xử với học sinh không nghiêm khắc như Trung Quốc, nhưng nếu không đạt tiêu chuẩn, trường học sẽ bắt buộc học sinh phải học lại nội dung cũ, hay còn gọi là lưu ban.

Tô Thanh Gia âm thầm xin lỗi Louis, o(︶︿︶)o, thầy Louis đẹp trai, xem ra buổi tối thầy chỉ có thể ở nhà một mình, bởi vì người nào đó phải dành thời gian để ở bên cậu bé bé nhỏ kia. Gương mặt thiếu nữ trở nên trầm lặng, bi ai.

Carlos rất vui vẻ với quyết định này, nhưng cậu không cười, chỉ thành thật trả lời: “Được, tốt quá, anh sẽ cố gắng.”

Chỉ trời biết lỗ tai cậu ngọ nguậy không phải vì lo lắng, mà là chột dạ, những đáp án đó đều là cậu cố ý điền sai, hừ, ai bảo Bella không ở bên cậu chứ!!

Lúc Bella xem bài thi, cậu sợ cô phát hiện ra đáp án chính xác trên bài thi có dấu gạch bỏ.

Song kế hoạch này đã diễn ra một cách thuận lợi.

Những giờ học bù là khoảng thời gian Carlos vui sướng nhất, giọng Tô Thanh Gia trầm bổng, khiến Carlos cảm thấy như đang nghe dạ oanh hát.

Hơn nữa cái tên Oleguer to lớn cuồng lải nhải gần đây mới quen một cô bạn gái mới, tóc xoăn, ngực lớn. Cậu bị hút hồn đến mức tối nào cũng trốn ra ngoài tìm cô gái kia, không rảnh quấy rầy Carlos.

Tháng sáu, Tô Thanh Gia, Carlos và tất cả học sinh lớp 6 kết thúc chương trình học tiểu học. Tây Ban Nha không cần thi lên trung học, chỉ cần đạt điểm chuẩn là có thể thuận lợi nhập học.

Kỳ nghỉ hè này không phải chịu gánh nặng bài tập, Tô Thanh Gia nghĩ, cô chưa từng phải làm bài tập hè, hai năm đầu không có bài, sau đó lên thẳng lớp 6, nhảy vọt qua vài gia đoạn.

Trải qua một tháng nhàn nhã bên nhau, Tô Thanh Gia nói lời tạm biệt Carlos.

Cô phải quay về Trung Quốc hai tháng, Tô Tĩnh Khang được nghỉ phép về nước thăm người thân, cả nhà rất hào hứng, Tô Thanh Gia thật sự rất muốn ở cạnh ông bà nội – những người mà hơn hai năm qua cô chưa gặp.

Carlos đến sân bay El Prat [*] tiễn họ, trước khi đi, cậu thiếu niên tóc vàng nhảy qua rào chắn ôm Tô Thanh Gia một cái thật lâu.

[*] El Prat: Sân bay Barcelona, nằm ở phía tây nam Barcelona. Đây là sân bay lớn thứ hai ở Tây Ban Nha sau Sân bay Barajas Madrid và lớn nhất ở Catalonia. 

Cậu dùng sức ôm chặt, lúc này Tô Thanh Gia mới phát hiện ra cậu thiếu niên gầy gò từng thấp hơn cô nay đã cao lớn hơn nhiều, lồng ngực mang theo hương cỏ tươi mát. Tô Thanh Gia áp mặt lên đó, nghe rõ từng nhịp tim đập.

Tô Thanh Gia kéo vali hành lý, xoay người vẫy tay, Carlos cũng vẫy tay lại với cô.

Mãi đến khi loa phát thanh nhắc chuyến bay đến Trung Quốc đã cất cánh, Carlos mới ra ngoài sân bay, cậu ngẩng đầu, bầu trời thật xanh, thậm chí cậu còn có thể nhìn thấy số hiệu máy bay.

Carlos hơi mất mát, mặc dù chỉ phải xa nhau một thời gian ngắn, nhưng cậu lại cảm thấy dài đằng đẵng.

Điều đó giống hệt câu ngạn ngữ Trung Quốc mà Tô Thanh Gia từng nói với cậu, hình như là… “Một ngày không gặp, như cách ba thu.”

Ở Tây Ban Nha, bạn gần như sẽ không cảm thụ được sự tồn tại của mùa thu, chỉ có hai mùa đông hạ rõ rệt, Carlos cảm thấy, câu này có thể đổi thành, “Một ngày không gặp, như cách ba đông”.

Năm nay Tô Thanh Gia không thể ở bên Carlos vào ngày sinh nhật của cậu.

Carlos quyết định tự tặng mình một phần quà đặc biệt, cậu tìm một gia sư dạy kèm tiếng Trung, nhưng cũng không gọi là gia sư, đó là một thanh niên người Trung Quốc có mái tóc đen thuần khiết giống Bella. Cậu ấy mười sáu tuổi, tên Thẩm Kha, theo người nhà di dân đến Barcelona, không giỏi tiếng Tây Ban Nha, vậy nên Carlos đã trao đổi cùng cậu.

Thẩm Kha dạy cậu tiếng Trung, Carlos dạy cậu ấy tiếng Tây Ban Nha. Coi như là giúp đỡ nhau, cùng nhau tiến bộ.

Carlos hy vọng có thể dùng phương pháp này để rút ngắn khoảng cách giữa Bella và cậu.

Quốc gia kia đã nuôi dưỡng Bella trở nên tốt đẹp, khiến tâm trí Carlos luôn luôn hướng về.

__________

Đầu tiên Tô Thanh Gia bay từ Barcelona đến Bắc Kinh, sau đó lại bay từ Bắc Kinh tới quê nhà Hàng Châu, trải qua nhiều đợt xóc nảy, cuối cùng cũng về đến nhà.

Hành lý quá nặng, cộng thêm còn phải thanh toán nhiều chi phí phát sinh, Tô Thanh Gia thấy khá đau lòng.

Ông nội Tô là một người đàn ông phương bắc, sớm đã ra nước ngoài du học, sinh ra trong gia đình có truyền thống lâu đời, cưới con gái một gia đình thế gia danh môn ở Hàng Châu. Bà nội Tô là người con gái truyền thống, tới tận bây giờ  bà vẫn khâu vá cẩn thận từng đường kim mũi chỉ. Dù đã uống qua mực Tây, nhưng ông nội Tô vẫn vui lòng tiếp nhận cuộc hôn nhân này, vậy nên bi kịch của Từ Chí Ma và Trương Ấu Nghi [*] không hề xảy ra trong cuộc đời họ.

[*] Từ Chí Ma và Trương Ấu Nghi: Là 2 nhân vật có thật ở Trung Quốc. Cuộc hôn nhân của họ không xuất phát từ tình yêu để rồi từ đó dẫn đến mồ chuỗi dài bi kịch.

Trải qua 60 năm với nhiều mưa gió, hai người cứ giúp đỡ nhau như vậy mỗi ngày.

Năm nay ông cụ bước sang sinh nhật 70 tuổi. Tô Tĩnh Khang phải mất rất nhiều công sức mới có thể về nước.

Sau khi Tô Tĩnh Khang ra nước ngoài, ông cụ dẫn vợ tới sống ở một ngõ nhỏ đã có từ xưa, hàng ngày chơi cờ với bạn tốt, thi thoảng nghe chút Bình thư, khoe chim cảnh. Bà nội Tô thì thêu hoa, vẽ tranh, cuộc sống tịch mịch cứ thế trôi qua.

Tô Tĩnh Khang là người con trai nhỏ nhất, cũng là con trai duy nhất của ông Tô.

Nhớ lại ngày trước, con trai lớn chết thay ông cụ một mạng, lúc ấy ông nội Tô rơi xuống và bị nhốt trong một hầm trú ẩn, những giọt nước mắt cả đời chưa rơi đã lăn dài trên khóe mắt ông. Con thứ hai chết trên chiến trường Triều Tiên, hài cốt không còn, nằm rải rác ở đâu đó trên đất nước kia, một nơi cách Trung Quốc rất gần.

Ông Tô bước ra khỏi sở ngoại giao, hoả táng quần áo của con thứ hai tại nhà, dẫn vợ già đến biên giới, đem tro bụi rải ở cột mốc biên giới.

Tuy là như thế, nhưng ông Tô vẫn tiếp tục để cho Tô Tĩnh Khang đi, đi đến quốc gia Tây Ban Nha xinh đẹp.

Tô Thanh Gia rất bội phục hai người già này, suốt bao năm tháng, đi qua biết bao phong sương vũ tuyết, trải qua nhiều chua xót khổ sở, vậy mà họ vẫn có thể tiếp tục yêu đất nước này, tình yêu đó sẽ còn kéo dài tới đời sau, đời sau nữa.

Đời trước, hai ông bà đều khoẻ mạnh, tuy rằng đôi khi mắc chút bệnh nhẹ, nhưng cũng không có chuyện gì lớn, sau đó Tô Thanh Gia trở về nước, tuy không ở cùng chỗ với họ, nhưng lại ở cùng một thành phố, bình thường cứ rảnh rỗi là tụ họp.

Về đến nhà, bà nội và dì giúp việc đã chuẩn bị xong một bàn thức ăn chính gốc Hàng Châu. Được đoàn tụ với người thân là một điều tốt đẹp, đặc biệt, ông cụ còn được cho phép uống mấy hớp rượu. Ông mừng rỡ nâng chén rượu, chỉ uống một ngụm nhưng lại hận không thể phân ra làm ba để nuốt xuống.

Tô Thanh Gia cố gắng ăn hết bát này tới bát khác, cuối cùng không thể ăn nổi nữa, vuốt bụng mới thấy căng phồng. Việc đó làm người trong nhà phải bật cười ha ha.

Buổi tối, bà nội dắt Tô Thanh Gia đến căn phòng trước kia Tô Thanh Gia từng ở, giường lớn trạm trổ hoa văn cổ kính chính là của hồi môn của bà cụ, bà đã chuẩn bị hết tất cả cho cô cháu gái này, bà còn vài hộp của hồi môn, cái nào cũng là bảo bối hiếm gặp. Bà nói, bà muốn tận mắt nhìn thấy cháu gái duy nhất lấy chồng, bỏ của hồi môn đầy hòm cho cô, tuyệt đối không thể để người ngoài khinh thường.

“Thanh Gia, nhìn quần áo bà làm cho con này, có thích không?” Bà cụ thêu rất sinh động, thế gia ngày xưa nuôi dưỡng các tiểu thư khuê các, dạy nữ công gia chánh, tất cả đều là cực phẩm.

Những bộ sườn xám cách tân đa dạng màu sắc được treo chỉnh tề trong tủ, từ nhỏ đến lớn, từ mỏng đến dày, đủ mọi kiểu dáng khác nhau.

Mấy bộ nhỏ chính là đồ cô mặc hồi bé, hốc mắt Tô Thanh Gia hơi cay.

“Bà nội không biết con có thể mặc vừa hay không, mấy cái này bà may theo kích thước ba mẹ con nói qua điện thoại, nếu không hợp, bà sẽ sửa sau. Mau thay cho bà xem đi.” Bà nội Tô cầm bộ đồ màu hồng cánh sen thêu hình hoa đào, đưa cho Tô Thanh Gia thay.

Tô Thanh Gia nhận bộ quần áo, cuối cùng không nhịn được nữa, ôm bà nội khóc nấc lên.

Thì ra tóc bà đã bạc nhiều đến vậy. 

Carlos đang gặp phải một vấn đề khá khó khăn, cậu cảm thấy ngay cả văn học, thơ ca Tây Ban Nha cũng đơn giản hơn thứ này.

Đó chính là tiếng Trung khó nhằn.

Chữ Hán đúng là thứ có thể khiến tinh thần con người ta trở nên suy nhược. Viết một nét ngang rồi lại thêm nét phẩy, ngoài ra còn có các cách phát âm khác nhau, cậu đột nhiên nhận ra tiếng Tây Ban Nha thật sự rất đáng yêu.

Cậu cầm bút, nỗ lực viết viết, vẽ vẽ, đúng là siêu phức tạp. Carlos nhìn tên tiếng Trung của Bella mà Thẩm Kha viết cho cậu: “Tô Thanh Gia”, cảm thấy thật sự rất khó, nhiều nét không thể nhớ nổi.

Cậu nhẩm lại từng chữ, viết xuống cũng thuận tay hơn.

Lúc trước chỉ phát âm được chút và nghe không rõ, nhưng đến giờ cậu có thể phát âm hoàn chỉnh “suechingzha”. Thẩm Kha phát hiện người này đặc biệt cố chấp, sai thì sửa, sửa xong lại sai, cứ thế tiếp tục không hề từ bỏ. Tuy nhiên bây giờ Thẩm Kha lại thấy, Carlos giống như đứa bé đang chập chững tập nói, nói một hồi rồi lại dừng lại nghĩ xem mình nói có đúng hay không.

Carlos xị mặt, thầm mắng tiếng Trung, Thẩm Kha không hề thấy tiếng Tây Ban Nha khó học, tiếng Anh của cậu khá tốt, lúc trước hai người chủ yếu nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh.

Đầu Carlos đã bị vò thành tổ quạ mà cậu vẫn không chịu dừng lại, cứ tiếp tục yên lặng vò đầu, Thẩm Kha đột nhiên cảm kích trí tuệ siêu phàm của tổ tiên.

Từ trận đấu lần trước tới nay, tất cả mọi người đều nhận ra Carlos là người hướng ngoại. Tuy luôn mang bộ mặt không cảm xúc, nhưng cậu bé tóc vàng không còn bài xích việc nói chuyện với mọi người, lúc các đồng đội nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng cậu sẽ chêm vào vài câu. Khi vạch ra chiến lược, cậu sẽ đưa ra một vài phương án chỉ đạo, nêu rõ quan điểm của mình.

Nội tâm tựa cánh đồng hoang đột nhiên nghênh đón từng làn gió xuân tươi mát, vẽ ra trước mắt thảm cỏ xanh tươi, đem từng góc hoạ lên màu sắc tươi đẹp.

Oleguer cũng vui vẻ hơn vì sự thay đổi của cậu bé tóc vàng đáng yêu ấy.

Mặc dù Carlos luôn châm chọc chê kẹo mút cậu đưa không ngon, nhưng cậu vẫn kiên trì đưa kẹo cầu vồng cho Carlos vào những ngày đặc biệt, đây là thứ cậu thích ăn nhất, phòng cậu lúc nào cũng có hai hộp chứa đầy kẹo mút, ước tính có thể đủ ăn trong vòng một năm.

Năm nay Oleguer lên năm 3 trung học, cậu sẽ phải đối mặt với hai lựa chọn: một là học tiếp để lấy bằng đại học, hai là tạm dừng học tập để tập trung vào việc huấn luyện cầu thủ chuyên nghiệp. Đây chính là nỗi bận tâm duy nhất của chàng trai đẹp trai tóc nâu lúc này, cậu luôn lải nhải vì không biết phải chọn lựa thế nào.

Thành tích của Oleguer ở các lần huấn luyện không tệ, tuy rằng thỉnh thoảng trốn tập, nhưng thành tích không hề sụt giảm. Mặc dù cậu còn khá yếu trong phương diện tốc độ, nhưng tố chất cơ thể lại mạnh. Mới 19 tuổi, cậu đã có vóc người hoàn mỹ, Tô Thanh Gia nhà Carlos luôn âm thầm trêu trọc Oleguer, không cần tìm mỹ nhân ngực lớn, tự sờ bản thân là đủ rồi.

Lúc nghe xong lời này, cả mặt Carlos đều đỏ lên, may là đang chạng vạng nên không có ai nhìn thấy. Cậu còn tranh thủ lúc Tô Thanh Gia không để ý, lén lút nhìn ngực của mình.

Nếu quyết định trở thành cầu thủ chuyên nghiệp, Oleguer nhất định phải nỗ lực tập luyện chăm chỉ, nếu không cả đời chưa chắc có thể tham gia được giải chuyên nghiệp. Có điều nếu từ bỏ con đường học tập, Oleguer lại cảm thấy luyến tiếc cô gái tóc vàng mắt xanh người Mỹ gốc Tây Ban Nha kia.

“Cô bé khóa dưới ở trường Barcelona của anh bây giờ ở đâu rồi?” Carlos hỏi, tay vẫn cầm bút luyện viết.

Oleguer khoanh chân ngồi dưới tán cây nói: “Em nói em khóa dưới nào nào?”

Carlos nhíu mày: “Là người giống người thành phố, tóc xoăn, dài khoảng tầm này. Đợt trước còn tới đây cổ vũ cho anh.” Carlos so vai miêu tả lại cho Oleguer.

Oleguer xoay trái bóng, đáp bừa: “À, người đó hả, chia tay rồi.” Cậu cười mờ ám chạy tới thì thầm vào tai Carlos: “Cô bé mới tốt hơn nhiều, trên giường cứ gọi là siêu nóng bỏng.”

Carlos dùng đầu bút đẩy đầu cậu ra, tặng kèm một ánh mắt khinh bỉ, rồi lại vùi đầu viết tiếp: “Cho nên anh luyến tiếc, muốn học đại học cùng chị ta ?”

“Điều này cũng không phải, anh nghe bên đội B nói, học đại học càng nhiều gái, kỹ thuật cũng tốt hơn.” Tâm tình Oleguer hơi nhộn nhạo, nhướng mày nói tiếp: “Em cũng biết đấy.”

Carlos:”….”

Thấy Carlos không đáp lại, Oleguer nhìn giấy của Carlos mãi vẫn không ra hình thù, buồn bực hỏi: “Này, anh nói này, viết viết vẽ vẽ cái gì mà cứ giải lao lại nghịch, không thấy phiền à?”

Cậu xoay giấy nghiên cứu một lượt: “Đặt như thế này, hay như thế này?”

Carlos tức giận rút giấy về: “Thế này. Giấy cũng không biết đặt đúng chỗ, mà còn vọng tưởng vào đại học tán gái, miễn đi.”

Oleguer bĩu môi, thổi vài sợi tóc trên trán, khoanh tay lại, “Nhóc không hiểu đâu, anh đây dựa vào kỹ thuật và năng lực để tán gái! Cứ chờ đấy, anh sẽ bộc lộ tài năng cho em thấy.”

Oleguer cầm một tờ giấy trắng lên, bắt đầu hạ bút, hình dáng một cô thỏ nhỏ sinh động dần hiện lên trên trang giấy, ngực và bờ mông đặc biệt quyến rũ.

Oleguer đưa đến trước mặt Carlos, dùng bút gõ nhẹ lên mặt giấy mỏng, vẻ mặt đắc ý: “Thế nào! Cũng được đúng không, so với việc suốt ngày vẽ bùa của em thì anh tốt hơn nhiều, anh biết đá bóng, lại còn biết vẽ tranh, các cô gái chẳng chạy theo anh?”

Đúng là Carlos không biết khả năng này của Oleguer, tuy hơi giật mình nhưng cậu vẫn tỏ ra bình tĩnh, quan sát bức vẽ và nói: “Lần nào anh cũng vẽ thỏ nhỏ để tặng các cô gái à?”

“Nói đùa, anh đây học vẽ hơn mười năm, đương nhiên còn biết vẽ nhiều thứ khác nữa.” Oleguer ngẩng đầu, trừng mắt với cậu, “Cô nào thích gì anh sẽ vẽ cho cái đó, nếu các cô gái nguyện ý, anh sẽ vẽ về cơ thể. Hắc hắc.”

Carlos dứt khoát làm lơ tiếng cười đáng khinh của Oleguer, đưa giấy vẽ cho cậu, “Như vậy đi, em sẽ giúp anh ra ngoài trong vòng nửa tháng, điều kiện là anh dạy em vẽ tranh, ok không?”

“Ái chà, cậu bé tóc vàng muốn học vẽ tranh? Muốn vẽ cho bạn gái à?” Oleguer cười trộm, “Ok, là nhóc nhờ anh đấy nhé.”

Carlos không phản bác, thành thật gật đầu, “Huấn luyện viên hỏi em hai buổi tối gần đây anh đi đâu. Em đã nói rằng chiều sẽ trả lời sau.”

Oleguer nhớ lại dáng vẻ của người đẹp tóc vàng, lại nhớ đến tính tình không tốt của ông chú già huấn luyện viên, vội vàng đưa bút cho Carlos, nói: “OK, cứ như vậy đi. Nhớ là huấn luyện viên đến thì nhóc phải trả lời cho tốt đấy.”

Carlos cầm bút, không thèm để ý tới biểu cảm giống hệt tráng sĩ sắp hy sinh của Oleguer, cất giấy bút vào trong túi, “Được, tập hợp thôi.” Cậu đứng lên rồi lại khom lưng nói với Oleguer: “Đúng rồi, thực ra huấn luyện viên không hề hỏi em.”

Oleguer: “….”

“Đồ lừa đảo, cậu quay lại cho anh.” Oleguer to con nhưng không chạy nhanh bằng đệ nhất tốc độ Carlos, tức giận đến mức mặt đỏ bừng lên.

Carlos không để ý đến cậu, Oleguer ồn ào không phải chỉ mới ngày một ngày hai, các cầu thủ trong nhóm đều biết nhưng cũng không có ý kiến gì.

Nghỉ hè đến, các cầu thủ U14 kéo nhau về nhà, Carlos ở lại tập luyện với đội bóng cấp cao. Hiện tại cậu cao lên rất nhiều, kết quả kiểm tra mới nhất cho thấy cậu cao 1m67, không quá khác biệt so với các anh. Huấn luyện viên bắt đầu cho cậu học chiến thuật, đứng ngoài theo dõi trận đấu cũng là nội dung chương trình đào tạo của cậu.

Carlos yên lặng bật bóng, có chút phân tâm, cậu nghĩ đến búp bê Tây Dương luôn mỉm cười cổ vũ cậu, cô dường như cách cậu rất xa, nhưng cũng rất gần.

Cậu từng lật xem bản đồ thế giới dưới thư viện, trong sách nói, Trung Quốc là một đất nước ở xa, phải ngồi máy bay rất lâu mới tới.

Cậu chạm nhẹ vào đường biên giới, như thể thấy được cảnh sắc của quốc gia này. Bella nói nơi đó có những ngôi nhà ngói tráng men xanh, nhưng trong đầu cậu, tất cả màu sắc đen trắng đều biến thành một mảnh xuân hoa tuyết nguyệt, tươi đẹp và xán lạn.

Carlos nhìn về phía chân trời, nơi đó có những dãy nhà chạy dài san sát, lướt qua từng toà cao ốc sắt thép, thánh đường Sagrada Familia vẫn đang tiếp tục được xây dựng, ánh sáng của buổi chiều tà mờ ảo như màn lụa mỏng mềm mại.

Quốc gia phương Đông xa xôi kia không giống vậy. Qua lời kể của Bella, nơi đó có hồ nước dịu dàng, tựa như má lúm đồng tiền của Bella, một hình ảnh làm lay động lòng người, nơi đó có khu vườn rực rỡ, tựa như khuôn mặt xinh đẹp của Bella, nơi đó có câu chuyện xưa kéo dài, tựa như nụ cười hồn nhiên của Bella.

Tại sao vùng đất đó có thể sinh ra một cô bé xinh đẹp như vậy? Phải chăng đây là món quà từ thiên đường mà thượng đế đã đưa đến bên cậu?

Carlos tung bóng lên cao, sau đó lợi dụng lực, trực tiếp sút bóng._________

Rất chính xác, vào lưới.

Carlos chạy qua nhặt bóng, cậu nghĩ, bất kể là ai đã đưa Bella đến bên cậu, cậu đều rất biết ơn. Việc bây giờ cậu phải làm chính là giữ chặt thiên thần bên mình, không cho cô có cơ hội bay đi, cậu sẽ đối xử với cô tốt gấp bội, khiến cho cô từ từ, từ từ….

Từ từ… thích cậu.

Thích cậu.

Cũng giống như cậu thích cô vậy.

Cô là bông hoa duy nhất trong vùng đất ảm đạm của cậu, cậu bằng lòng dùng tất cả sức lực để chăm sóc, bảo vệ đoá hoa ấy.

Dùng tất cả ánh sáng và lòng nhiệt thành làm chất dinh dưỡng, biến điều không thể trở thành có thể.

Tập luyện mãi tới khi mặt trời lặn xuống núi, một ngày lặng lẽ trôi qua. Sau khi cơm nước xong xuôi, Carlos ra ngoài tìm Thẩm Kha học tiếng Trung. Tuy cậu không tiến bộ nhiều, khó khăn lắm mới học được mấy chữ, nhưng cậu vẫn sẽ tiếp tục cố gắng, quan trọng nhất là cậu muốn viết tên của Bella thật đẹp.

Ban đêm, không khí thành thị bao quanh Barcelona, Carlos trốn ra ngoài ký túc xá, dựng cầu thang cho Oleguer leo vào.

“Tóc vàng, được phết, bao giờ về anh sẽ cho nhóc một cây kẹo.” Mặt Oleguer có vết thương nhỏ, có vẻ cậu chưa phát hiện ra, chắc vẫn đang đắm chìm trong dáng vẻ ngọt ngào của cục cưng tóc vàng mắt xanh.

Carlos đẩy cầu thang về phía Oleguer, “Cứ để kẹo mút ở đấy, nhớ là từ mai bắt đầu dạy em vẽ tranh là được.”

Oleguer cất kỹ thang, sảng khoái nói: “Ok, Oleguer anh là người biết giữ lời hứa. Tin anh đi.”

Cậu bày ra dáng vẻ anh em tốt, khoác vai Carlos: “Nói cho em biết, anh tuyệt đối sẽ dạy hết cho em, không hề giữ nghề. Đảm bảo sẽ khiến bạn gái nhỏ của em mê điên đảo. Ha ha, thế nào?”

Carlos ghét bỏ phủi vai, “Thôi đi, anh nghĩ lý do để mai giải thích với huấn luyện viên đi.”

Oleguer: “…”

Oleguer đứng ngây như phỗng một lúc, sau đó lao tới chỗ Carlos: “Người anh em, cầu cao kiến!” 

Khí hậu Địa Trung Hải nóng ẩm bao phủ bán đảo Iberia và khí hậu nhiệt đới gió mùa vùng tam giác Trường Giang đã hình hình thành nên sự khác biệt rõ rệt về thiên nhiên lẫn con người.

Trước đó, gia đình nhà họ Tô sinh sống trong một trang trại nhỏ, sau đó mới chuyển đến ngôi nhà gạch xanh ngói đen nằm trong hẻm nhỏ hiện tại. Nhiều năm trôi qua, mọi thứ trong thành phố này dường như vẫn được lưu giữ lại, từ những con đường lát đá xanh đến những ngôi nhà có kiến trúc hoài cổ, điều đó càng khiến cảnh sắc nơi này trở nên đặc biệt.

Mùa mưa vừa qua không lâu, giờ đang là mùa mơ Giang Nam, Tô Thanh Gia cũng là một cô bé yêu thích cái vị chua chua ngọt ngọt của những trái mơ. Sắc màu đỏ tươi e ấp lẩn mình dưới tán lá xanh, tô điểm vào đó là những giọt sương sớm đọng trên từng phiến lá, cắn một ngụm, nước mơ đỏ tươi len lỏi qua kẽ răng thấm sâu vào đầu lưỡi, khiến ta lập tức cảm nhận được vị chua của nó.

Ngoài việc ăn ngay, người ta thường sử dụng mơ để làm đồ uống, đó chính là nước ô mai , vị ô mai ngọt mát hoà quyện với cái lành lạnh của nước đá đã trở thành một thức uống giải khát ngày hè.

Bà nội Tô làm nước ô mai rất ngon, mỗi khi mùa mơ đến, những quả xấu hơn sẽ mang đi làm nước ô mai, còn nhưng quả nhỏ thì được ướp lên ủ thành rượu mơ.

Bác sĩ dặn kỹ là không nên uống nhiều rượu, nhưng bà nội Tô lại không nỡ cướp đi niềm vui nhỏ bé của ông nội Tô. Thường ngày bà quản rất chặt, tuy nhiên nếu gặp chuyện vui, bà sẽ cho người bạn già uống một hai cốc để đỡ nhung nhớ.

Sau khi về nước, Tô Thanh Gia cảm thấy tất cả mọi thứ đều rất mới mẻ, bởi vì hơn chục năm rồi cô chưa được nhìn thấy khung cảnh này. Đoạn Kiều [*] ngày nay thu hút khá nhiều khách du lịch đến thăm, đi kèm theo đó là rác thải mà chính những vị khách đó mang lại, may mà rặng liễu hai bờ vẫn có thể sinh trưởng khỏe mạnh.

Có vẻ thời gian không chỉ mang đến cho thành phố này sự phát triển, mà còn kèm theo cả sự chôn vùi.

[*] Đoạn Kiều: Hay còn gọi là Cầu Đoạn, là một trong 10 cảnh đẹp của Tây Hồ. Cầu Đoạn (theo tiếng Hán chữ “đoạn” ở đây có nghĩa là đứt, gãy; đoạn trong từ đoạn trường), vốn có tên là cầu Bảo Hựu, lại có tên khác là cầu Đoàn Gia (gia đình đoàn tụ) hay cầu Đoản (cầu ngắn). Cây cầu này gắn với một câu chuyện dân gian nổi tiếng nhất của Trung Quốc là “Truyện Bạch Xà” mà tại Việt Nam chúng ta quen gọi là “Thanh Xà – Bạch Xà”.

Bà nội Tô học cách làm ô từ trong con hẻm nhỏ này, nhiều năm trôi qua, tay nghề cũng trở nên thuần thục, tự mở cho mình một cửa hàng nhỏ, sống những ngày tháng bình yên.

Giấy dầu làm mặt ô, trúc tương phi [*] làm cán ô, kết hợp với bút pháp thần kỳ của ông Tô, tạo nên những đường nét hoa văn tinh tế, biến mỗi chiếc ô được tạo ra thành một tác phẩm nghệ thuật

[*] Trúc tương phi: Là loại trúc hoa nổi tiếng, thuộc nhóm thực vật Trúc Á, mọc ở vùng ở Hồ Nam, Hà Nam, Giang Tây, Chiết Giang. Thân trúc màu nâu và có đốm hoa ban màu tím.

Mặc dù chưa thể thích ứng với những cơn mưa hè đột ngột ở Hàng Châu nhưng Tô Thanh Gia rất thích những chiếc ô làm bằng giấy dầu này. Trên con đường nhỏ trải đá xanh, ta có thể tình cờ bắt gặp một vài cô gái phiền muộn đi dạo ở đó.

Hôm nay rảnh rỗi, bà nội Tô dẫn Tô Thanh Gia đến ngôi trường trước kia cô học đi dạo một vòng. Trường có diện tích không quá lớn, mấy toà nhà thấp trước kia đã được xây mới khang trang, dây thường xuân leo kín mặt tường. Tô Thanh Gia chạy tới ngắt một nhánh thường xuân, lá to bằng tờ tiền nhỏ, bên cạnh hơi phiếm hồng.

“Trước kia, việc con thích nhất chính là đến đây hái lá, giờ trở về vẫn thích quay lại đây nhỉ?” Bà nội Tô sờ đầu cháu gái: “May là con ra nước ngoài, nếu không lá ở đây sẽ bị con vặt hết.”

Lời này mang theo nhiều ngụ ý, cuộc sống vốn dĩ quá cực khổ, bà Tô cũng dần học được cách nói ẩn dụ, để tự dẫn đường chỉ lối cho bản thân, đồng thời khuyên nhủ người khác.

Tô Thanh Gia chu miệng, dáng vẻ không vui, dịu dàng nói: “Bà nội, sao bà lại nói con như vậy, sao con có thể hái hết lá cây ở đây được?”

Bà Tô trả lời: “Được, được, bà nội nói sai, bà nội nói không đúng, là do bà nhớ con thôi.”

Bà nội Tô vốn là người Hàng Châu chính gốc, dù đi theo ông lão người Đông Bắc nhiều năm nhưng chất giọng mềm mại nhẹ nhàng vẫn không hề thay đổi.

Nghe bà nói nhớ mình, Tô Thanh Gia bỗng cảm thấy chua xót, không biết phải đáp thế nào.

Thấy cháu gái nhỏ ngoan ngoãn im lặng đứng đó, không nói lời nào, bà Tô kéo Tô Thanh Gia đi tiếp về phía trước: “Ông và bà tất nhiên sẽ nhớ con, nhưng bà vẫn hi vọng con có thể đi xa, chỉ cần con sống tốt là được. Nhớ kĩ lời bà nói, ngày nào cũng phải vui vẻ, đừng nghĩ phức tạp quá nhiều.” Bà nội Tô chuyển đề tài: “Thanh Gia, nghe mẹ con nói bây giờ con đang học piano hả?”

Tô Thanh Gia chớp mắt, dùng sức ép nước mắt vào trong, vui mừng khôn xiết, “Đúng vậy bà nội, giờ con đang học piano với thầy Louis. Mọi thứ đều rất ổn.”

“Thanh Gia nhà mình giỏi quá, về nhà bà nội sẽ làm đồ ăn ngon cho con, coi như là khen thưởng.” Bà nội Tô cười nói.

“Bà nội, chờ con học thành tài con sẽ biểu diễn cho nội xem.”

“Được được, bà chờ con.”

Tô Thanh Gia nhảy chân sáo, “Sau này con muốn đến □□ [*] biểu diễn, con muốn mời bà ngồi hàng ghế vip.”

[*] Mình đã tìm tất cả bản Raw nhưng không tìm ra địa điểm được nhắc đến. Mong mọi người thông cảm.

“Bà không biết □□ là nơi nào, nhưng nếu có thể nhìn thấy con trên Xuân Vãn [*], bà đã cảm thấy vô cùng mỹ mãn, so với Phí Tường đều giống nhau.”

[*] Xuân Vãn: Là chương trình diễn ra trong dịp Tết âm lịch hằng năm của Trung Quốc. Được phát sóng trên kênh truyền hình CCTV, chương trình bao gồm nhiều màn trình diễn đặc sắc của các nghệ sĩ Trung Quốc và nhiều nhóm nghệ sĩ đến từ nhiều quốc gia trên thế giới. Kể từ năm 1983, việc theo dõi gala cùng với các thành viên trong gia đình đã trở thành một truyền thống của người dân Trung Quốc.

Bà nội Tô rất thích ca sĩ Phí Tường, vì vậy nhiều lúc ông nội Tô cảm thấy không vui, bởi vì bạn già dán poster đầy phòng, lại còn treo song song với ảnh cưới của họ. Ông nội Tô thậm chí còn bỏ nhà ra đi để tỏ lòng kiên quyết, ngày nào bà Tô chưa gỡ poster xuống thì ông sẽ không quay về.

Đương nhiên cuối cùng ông lão bướng bỉnh không thể kiên định được mấy ngày, chưa gì đã bị bàn rượu ngon hấp dẫn, lại phải làm bộ mặt lạnh khuân đồ về nhà.

Bà nội biết ông Tô ở nhờ nhà chiến hữu ở phía nam, căn bản không hề đi xa, nên bà cũng không nóng nảy đi tìm. Sau vài ngày, bà đành chuẩn bị đồ ăn, mở bình rượu mơ ủ lâu ngày, nếu không làm vậy, sợ rằng bạn già của bà sẽ không về mất.

Có điều cuối cùng vẫn phải tháo poster Phí Tường xuống. Lần này ông nội Tô quyết tâm đi xa, bởi vì bà nội Tô mua rất nhiều băng đĩa của Phí Tường, ngày nào cũng lên mở xem, tuy không nhìn thấy nhưng nghe thôi cũng thấy ấm ách trong lòng. Ai dè nghe nhiều lại thấy bùi tai, không biết từ khi nào ông cũng “lọt hố”, trở thành fan cứng của Phí Tường.

Thi thoảng ông nội Tô cũng ngượng ngùng nói chuyện về người ta. Từ trường học về, Tô Thanh Gia vào phòng sách luyện chữ, đây là yêu cầu của của ông nội, đời trước đã luyện hơn hai mươi năm, đến giờ vẫn không hề bỏ thói quen này.

Luyện một lúc, Tô Thanh Gia đột nhiên nhớ tới hồi tháng tư Carlos từng ngỏ lời nhờ cô nghĩ cho cậu một cái tên tiếng Trung. Tuy rằng lúc đó khá buồn bực nhưng Tô Thanh Gia vẫn đáp ứng, nay nhớ lại, tạm thời nghĩ không ra.

Cô chọn nhiều chữ nhưng đều không hài lòng, hơn nữa cô cũng không biết Carlos họ gì.

Cậu bé tóc vàng đã tạo ra cho cô một khó khăn không hề nhỏ.

Tô Thanh Gia ngẩn người nhìn ba chữ tiếng trung Tạp Lạc Tư được viết trên giấy Tuyên. Không biết mấy ngày qua, Carlos thế nào, có vui không, có cao hơn không?

Giờ đây, thiếu niên đó đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của cô. Có thể nói tất cả đều là duyên phận, vượt qua biên giới muôn trùng cách trở, vượt qua sự khác biệt màu da, vượt qua cả chướng ngại về ngôn ngữ, bọn họ vô tình gặp được nhau. Tô Thanh Gia nghĩ thầm, trên con đường sống lại gặp phải vài chuyện ngoài ý muốn, không biết sẽ mang đến điều gì cho tương lai, tuy nhiên hiện tại tất cả đều rất ổn.

Ít nhất Carlos đang phát triển rất tốt, cô cũng học được từ cậu cách theo đuổi ước mơ.

Tốt mà

_______

Thời gian trôi qua rất nhanh, kỳ nghỉ của Tô Tĩnh Khang cũng đã đến lúc kết thúc, ông phải lập tức quay về Tây Ban Nha.

Lần này quay về, Tô Thanh Gia mang theo nhiều đồ hơn trước, bởi vì bà nội Tô đã chuẩn bị cho cô rất nhiều sườn xám, có cả loại dành cho mùa hè lẫn mùa đông, mỗi mùa hai bộ.

Lúc rời đi, Tô Thanh Gia mặc sườn xám màu hồng phấn có đường viền tinh tế, được thêu tinh xảo, tất cả đều chứa đựng tình yêu thương. May quần áo trở thành hi vọng của bà trong những ngày tháng xa cách, từng đường kim mũi chỉ đều mang theo nước mắt của bà.

“Mẹ hiền, sợi chỉ trong tay,May áo con mặc những ngày đó đây.Sắp đi, may mũi dầy dầy,Sợ con chậm chậm, trễ ngày về thôi.Bảo lòng tấc cỏ, than ôi!Nắng ba xuân dễ đền bồi được chăng?” [*]

[*] Đoạn thơ: Trích trong bài Du tử ngâm – Mạnh Cao. Bản dịch dưới đây là của dịch giả Anh Nguyên. 

Du tử thân thượng yLâm hành mật mật phùngÝ khủng trì trì quyThùy ngôn thốn thảo tâmBáo đắc tam xuân huy.

Tô Thanh Gia hạ cửa xe xuống, tạm biệt ông bà nội, những lời muốn nói đều hoá thành hai hàng nước mắt lăn dài trên má.

Xe đã đi xa nhưng Tô Thanh Gia vẫn cố gắng vẫy tay theo, ông bà tuổi cao sớm đã không còn nhìn thấy rõ.

Có lẽ mỗi lần ly biệt đều có hàng vạn nguyên nhân, nhưng đường về nhà vĩnh viễn chỉ có một.

Trải qua một chuyến đi dài, Tô Thanh Gia không còn thương tiếc khoản phí bỏ ra do hành lý quá tải. Vừa lên máy bay cô đã ngủ sâu.

Máy bay hạ cánh, mở mắt ra đã về tới sân bay El Prat.

Tháng chín, bầu trời Barcelona vẫn mang màu xanh thiên thanh, trải dài đến vô tận, hài hoà với màu sắc Địa Trung Hải.

Tô Thanh Gia hít một hơi thật sâu, một lần nữa cảm nhận không khí nơi này, hương mơ thoang thoảng đã bị bỏ lại ở vùng đất xa xôi bên kia địa cầu.

Cô đẩy hành lý về phía cửa, từ xa đã thấy mái tóc vàng chói của Carlos, anh chàng hôm nay hình như ăn mặc rất chỉnh tề.

Đến gần mới thấy Carlos mặc một bộ đồ âu lịch sự tao nhã, cắt may vừa vặn, tôn lên đôi chân dài miên man, vô cùng phù hợp với tích cách trầm tĩnh của cậu.

Carlos chào hỏi Minh Linh và Tô Tĩnh Khang trước, sau đó giúp Tô Thanh Gia đẩy hành lý.

Tô Thanh Gia rất vui vẻ, thảnh thơi nói: “Sao anh lại đến đón em? Hôm nay không phải tập luyện à?”

“Anh biết hôm nay em về nên đã tới đây, anh xin phép huấn luyện viên rồi.” Carlos nới lỏng cổ áo, cổ áo hơi chặt đã khiến yếu hầu của thiếu niên đang trong thời kỳ phát triển hơi khó chịu, nhưng nhớ tới lời Oleguer nói, cậu lập tức ngoan ngoãn cài lại. Carlos thừa dịp Tô Thanh Gia không để ý, nhìn vào cột inox ngắm chỉnh đầu tóc. Nhìn chung toàn thể vẫn ổn, tuy đã đợi cả sáng nhưng không hề bị rối loạn, không uổng công cậu kiềm chế vò đầu.

Nhìn lại âu phục, Oleguer nói đúng thật, quả là đẹp trai ngất ngây.

Carlos lấy hết can đảm nói với Tô Thanh Gia: “Tô Thanh Gia, anh nhớ em.”

Tô Thanh Gia bỗng thấy mơ hồ.

Ôi mẹ ơi, cô vẫn còn mơ ngủ à? Sao cô lại nghe thấy Carlos nói tiếng Trung với cô nhỉ? Hơn thế lại còn nói một câu ngập tràn yêu thương nữa?

Đột nhiên cô rất muốn được yên tĩnh. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp