Gia thế của cô còn có tính cách bản thân nữa, chị Vương đều hỏi thăm rõ ràng, con gái một, nhà ở thành phố tuyến 2, có một căn phòng khu trường học, cha mẹ đều là giáo viên tiểu học mấy thập niên, nghe nói mẹ còn là phó hiệu trưởng trường tiểu học kia nữa, cái này thật tốt á!
Không chỉ có tiền lương về hưu cao, về sau còn có thể chăm cháu ngoại.
Mấu chốt là bản thân Khương Tri Ngôn cũng xuất sắc, xinh đẹp hiểu chuyện bằng cấp lại tốt, không giống với mấy cô ỷ vào một khuôn mặt liền câu tam đáp tứ.
Chị Vương đã quan sát một đoạn thời gian rồi, cô bé này thật sự là cái kiểu dễ đắn đo kia, tính tình cũng truyền thống, chắc chắn sẽ không phải kiểu chịu chút ấm ức liền ầm ĩ muốn ly hôn.
Nhưng mà, chị ta tính hay lắm, còn cố ý dặn cháu trai ân cần chút, ai ngờ được sau khi cô bé này xin nghỉ mấy ngày trở về liền…… thay đổi tính tình y như bị quỷ nhập vậy?
Chẳng lẽ trước kia đều là giả vờ?
Đối mặt với cái giọng bén nhọn lại to kia của chị Vương và tầm mắt trần trụi chung quanh, Khương Tri Ngôn rất là trấn tĩnh, cô thậm chí còn có tâm tư điều chỉnh vị trí của chăn một chút, bảo đảm chỗ nên đắp của mình đều được đắp, sẽ không bị cảm lạnh lúc ngủ.
“Chị Vương, chờ em víu được cành cao nhất định sẽ báo cho chị.”
Ôn ôn nhu nhu, mặt mang ý cười, thấy thế nào cũng là một cô gái đáng yêu ôn nhu thiện lượng, làm nổi bật lên chị Vương kia càng thêm vô cớ gây rối.
—— Quả thực giống như đúc với con ả thực tập sinh muốn câu dẫn ông xã chị ta khoảng thời gian trước!
Đương sự, chị Vương đây, chỉ cảm thấy có một ngọn lửa giận xông thẳng đỉnh đầu, nhưng rốt cuộc chị ta còn có một tia lý trí ở đó, biết ầm ĩ lên trước công chúng thì khó coi.
Nói không chừng sẽ còn bị chồng chị ta biết, đến lúc đó lại là một trận khắc khẩu, không được! Không được!
Chị Vương nặn ra một nụ cười, nỗ lực ra vẻ như tiền bối tri kỷ, “Tiểu Khương em vẫn là quá trẻ tuổi, cái tuổi tốt nhất của con gái chỉ mấy năm nay, không nắm chặt mà tìm một tấm chồng tốt, chờ đến 28-29 thế chỉ còn lại hàng dư lại! Ngẫm lại con cái về sau của em, không cho nó được một hoàn cảnh sống tốt, chắc chắn sẽ oán em! Còn có cháu chắt nhiều thế hệ xuống nữa, đều không thể chọn sai dù chỉ một bước.”
Những lời này vừa ra, Khương Tri Ngôn còn chưa nói gì, không ít cô trong bộ phận đã nhịn không được mà trợn trắng mắt, đặc biệt là Kiều Hạ, cô ấy vèo cái đứng dậy liền muốn dỗi chết con mụ này!
Nhưng mà Khương Tri Ngôn giật giật quần cô ấy, ý bảo cô ấy bình tình, chính cô thì lại lấy ra bịt mắt ẩm, xé mở bao bì điều chỉnh vị trí một chút rồi đeo lên nằm yên, “Chị Vương, cái này thì không cần chị nhọc lòng.”
“Con cháu đều có phúc của con cháu, không có con cháu thì em hưởng phúc.”
Ngữ khí này tựa như một bà cố nội 90 tuổi cuộc đời trải qua phong phú đang khuyên bảo hậu bối không hiểu chuyện.
Chị Vương: “……”
“Ha ha ha!”
Lầu hai, trên ghế dài góc nào đó ở nhà ăn, tiếng cười của Kiều Hạ quá mức kiêu ngạo, còn hên vị trí này khá hẻo lánh, không ai chú ý tới.
Khương Tri Ngôn yên lặng dịch mâm đồ ăn xa một tí, thật sự không ngờ được vị này có thể cười lâu đến thế, các cô đều đã đang ăn chiều rồi!
“Há há, không, không có con cháu em, em hưởng phúc, ha há, tiểu khả ái, sao cậu hài hước như vậy chứ! Cậu không thấy được sắc mặt của chị Vương lúc đó đâu, mình đều sợ chị ta xông lên đánh cậu một trận!”
Khương Tri Ngôn: “Buồn cười thế à?”
Cô cảm thấy lời mình nói rất bình thường nha, cũng chưa mang theo chữ thô tục nào, hơn nữa cũng là ý tưởng chân thật trong nội tâm.
Kiều Hạ gật gật đầu, “Quả thật là danh ngôn kinh thế đó nha, tiểu nữ tử bội phục, bội phục!” Đồng thời còn giơ ngón cái lên với Khương Tri Ngôn.
Khương Tri Ngôn nhận lấy lời khen, cái đề tài này cũng cứ vậy mà qua, cô và Kiều Hạ đều không lo lắng chị Vương sẽ làm cái gì, thứ nhất là chị ta không phải người bộ phận các cô, thứ hai là ông chồng giám đốc kia của chị ta càng là không quản được Khương Tri Ngôn, dù cho chị Vương kia truyền đi nhàn thoại gì, lấy tác phong của chị ta thì mọi người sẽ chỉ lấy làm chuyện cười sau khi ăn xong.
Khương Tri Ngôn của trước kia chính là không nghĩ thông suốt điểm này, cứ cảm thấy cự tuyệt người khác là không tốt, lúc này mới bị người ta được một tấc lại đòi tiến một thước.
Chờ Kiều Hạ cười xong rốt cuộc bình tĩnh lại rồi, đề tài cũng chuyển sang một chuyện khác càng đáng chú ý hơn, ví như cuộc họp thường niên tháng sau.
“Không biết năm nay liệu……”
Kiều Hạ quăng một ánh nhìn lộ ý “Cậu hiểu đó” về phía Khương Tri Ngôn, làm Khương Tri Ngôn rất mau liền nghĩ đến chuyện cẩu huyết phát sinh tại cuộc họp thường niên năm trước.
“Có lẽ năm nay boss sẽ mặc một bộ tây chống bị tạt.”
Ngay sau đó Kiều Hạ cười nói, xem chừng cái sự kiện năm ngoái ấy đích xác làm cô ấy xem diễn xem đến rất vui vẻ.
Khương Tri Ngôn cười cười, cũng không để việc đó trong lòng, nhưng không ngờ tới Kiều Hạ lại thần thần bí bí mà thò qua mở miệng nói: “Cậu nói ấn theo cái kiểu công tác cuồng kia của boss đó, lỡ mà kết hôn rồi liệu có phải cái kiểu như này hông.”
Kiều Hạ ho nhẹ một tiếng, biểu tình lập tức trở nên nghiêm túc.
“Đây là tiền tiêu vặt tháng này, đêm nay anh tăng ca không về.”
Khương Tri Ngôn: “……”
Không nhìn ra được Kiều Hạ còn là một diễn tinh đó, cô nhìn chung quanh một cái, cũng không có ai, phía sau còn có một cái ghế dài, hẳn là cũng nghe không rõ các cô nói chuyện, rốt cuộc nhà ăn ồn ào mà giọng của hai người lại không lớn.
Khương Tri Ngôn gắp một miếng thịt gà lên, không chút để ý mà xem giờ trên di động, “Như vậy không phải rất tốt sao?”
Kiều Hạ sửng sốt, ngay sau đó đôi mắt hơi hơi trừng lớn, “Rất tốt?”
Nuốt đồ ăn, khóe môi Khương Tri Ngôn hơi vểnh, đáy mắt là ý cười chói lọi, “Nếu có người mỗi tháng cho mình 5, không, 2 vạn đi, mình nguyện ý anh ta cả đời này cũng không về nhà.”
“Nếu mà cho 10 vạn, tiểu tam ở cữ mình cũng đi chăm luôn.”
Kiều Hạ: “…… tỷ muội à, cậu tàn nhẫn!”
Cô ấy rốt cuộc không gọi tiểu khả ái nổi nữa, đây rõ ràng là một đại ma vương á, sao trước kia mình lại mắt mù không phát hiện chứ.
Giải quyết cơm chiều với Kiều Hạ xong, một lần nữa về lại vị trí công tác, Khương Tri Ngôn bắt đầu thu dọn đồ đạc, đồng thời tắt máy vi tính, cái bộ dáng muốn tan tầm về nhà này lập tức đã dẫn tới sự chú ý của đồng nghiệp bên tay trái.
“Ngôn Ngôn, cậu muốn tan tầm?”
Khương Tri Ngôn cõng ba lô lên, “Ừ, làm xong việc rồi.”
Lưu lại một câu này, vị đồng nghiệp này chỉ có thể nhìn thấy cái bóng tiêu sái của Khương Tri Ngôn.
Cô ta có chút không thể tin được mà nhìn về phía Kiều Hạ, “Cổ chịu cái kích thích gì vậy? Sao mà y như thay đổi một người luôn vậy đó.”
Đích xác, dù là công ty hay là trưởng bộ phận đều không cưỡng chế bắt bọn họ lưu lại tăng ca, chỉ là thật vất vả vào được Nam Hằng công ty top 500 này, mọi người không phải đều muốn đua ra một phen sự nghiệp sao?
Hơn nữa ở Nam Hằng tăng ca có phúc lợi tốt, không chỉ ấn giờ tính tiền, gọi xe sau 10 giờ còn có thể chi trả cho, về đến nhà dù sao cũng không có việc gì, so với chen chúc tàu điện ngầm với đám đông, còn không bằng đi nhà ăn ăn cơm rồi trở về làm thêm chút việc.
Rốt cuộc tiền lương của họ đều là hình thức lương tạm thêm trích hoa hồng, nếu làm việc không tích cực thì điểm cuối năm sẽ không cao, này đây liên quan trực tiếp đến thưởng cuối năm.
Trước kia Khương Tri Ngôn cũng là một thành viên trong đại đội tăng ca, trừ bỏ một vài hạng mục khẩn cấp cần thức đêm đẩy nhanh tốc độ ra, thật ra thì cũng có thời gian khá nhàn rỗi, không có khả năng mỗi ngày đều rất bận.
Giống như Kiều Hạ là nếu không có việc gì thì tan tầm sẽ đi liền, chỉ là hôm nay cô ấy và trưởng bộ phận một chốc nữa còn phải đi gặp một khách hàng mới không rời đi.
Nhưng Khương Tri Ngôn……
Trong trí nhớ của cô ta, một năm nay số lần tan tầm trước 10 giờ đều có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngược lại là về lúc rạng sáng 1-2 giờ là chuyện thường có. Có điều so với ý tưởng muốn nỗ lực kiếm tiền của đại bộ phận người, cô bé này càng nhiều vẫn là vì “không dám”.
—— mọi người đều không đi, mình đi trước thì có vẻ như không tốt.
Đương nhiên, cái này đối với Khương Tri Ngôn của hiện tại mà nói là hoàn toàn chả là gì, cô chỉ muốn vui vẻ mà sống mỗi một ngày, nếu đã hoàn thành công việc, còn lưu lại đây dưỡng hoa à?
Phòng Khương Tri Ngôn thuê ở cạnh trạm xe điện ngầm, tốn chừng 1 tiếng, cô lại về tới nơi ở chỉ một gian chừng mười mấy mét vuông mang theo một cái WC nhỏ này.
Cho dù là căn phòng như vậy, vì là ở gần tàu điện ngầm mà tiền thuê nhà mỗi tháng cũng ngốn mất gần 3000 tệ của cô.
Khương Tri Ngôn tùy tay treo túi xách lên, cả người bổ nhào lên giường trực tiếp nằm ỳ đó, đồng thời một tiếng thở dài vang lên.
Tính thêm hôm nay, cô đã tới chỗ này 6 ngày.
Cái nơi tương tự rồi lại có chỗ không giống nhau với thế giới cũ của cô.
Hết thảy đều chân thật đến vậy, không có hệ thống, không phải xuyên thư, càng không có một vị thần nói “Oa, thấy ngươi đáng thương như vậy, ta cho ngươi một cơ hội mới đi.”
Cô cứ như vậy mà thành Khương Tri Ngôn, cô bé đáng thương phát sốt gần 40 độ té xỉu ở nhà.
Bằng vào nghị lực kinh người gọi 120, Khương Tri Ngôn truyền nước ở bệnh viện 3 ngày, lại nghỉ ngơi ở nhà 2 ngày, xác định thân thể không có trở ngại gì rồi thì hôm nay mới đi làm.
“Đau đầu a ——”
Ấn huyệt thái dương, cô còn nhớ rõ giọng nói quen thuộc khi chính mình vừa mới có chút ý thức kia.
—— xin nhờ cô, nhất định, nhất định phải chăm sóc tốt ba mẹ!
Là giọng của Khương Tri Ngôn, hiện tại cũng là giọng cô.
Một khắc cuối cùng của sinh mệnh, nghĩ đến lại là ba mẹ, đây là chấp niệm của con một sao? Tuyệt đối không thể chết trước ba mẹ gì đó, Khương Tri Ngôn thậm chí cảm thấy mình sẽ xuất hiện ở chỗ này cũng là nồi* của phần chấp niệm này.
*: cái nồi ở đây thường là chỉ phần trách nhiệm (mà có lẽ) không phải chính mình phải gánh. Cho ví dụ nhé, để dễ hiểu, A làm bể cái chén, nhưng nó khôn quá, con chó nhà nó đi ngang qua, nó đá trách nhiệm cho con chó, thành ra con chó phải bị gánh trách nhiệm, và cũng gọi là con chó đó nó phải cõng nồi.
Vốn dĩ mình không có vướng bận gì, chết rồi cũng xong hết mọi chuyện, tài sản sớm đã lập di chúc là sau khi chết sẽ quyên hết, ai có ngờ được sau khi có được cái mạng thứ hai lại nhiều ra một phần trách nhiệm?
Cứ vậy mà trợn tròn mắt phát ngốc trong chốc lát, Khương Tri Ngôn đứng dậy bắt đầu thay quần áo, mặc kệ thế nào, nếu đã cho cô cái mệnh này, vậy vẫn là quý trọng đi.
Chí ít, cô bé này hạnh phúc hơn cô nhiều.