Lát sau, Tiểu Đắng Tử lặng lẽ đẩy cửa tiến vào, cầm một bộ y phục:
- Tiểu.... Trác Tử. Chưởng quầy nói nếu ngươi nguyện ý lưu lại thì lưu lại. Chỉ là tiền công chỉ có thể cho ngươi một nửa, sau này ngươi hãy đi theo ta...
Hắn vừa lải nhải vừa đem hộp đồ ăn đặt lên bàn.
Tô Mã tiếp nhận, bộ y phục này rất hợp ý nàng, nàng cũng không cần phí nước miếng cầu chưởng quầy lưu nàng lại.
Vì thế nàng thành tâm thực lòng ngẩng đầu nói với Tiểu Đắng Tử:
- Cảm ơn ngươi.
- Nói gì vậy...
Tiểu Đắng Tử nói đến một nửa, đột nhiên ngẩn ra.
Tô Mã hỏi:
- Làm sao vậy?
- Không, không có gì...
Tiểu Đắng Tử đỏ mặt, ánh mắt trốn tránh không dám nhìn nàng:
- Không có gì, chỉ là cảm thấy ngươi lớn lên rất, rất đáng yêu...
Nói xong, hắn không thấy Tô Mã phản ứng, nghĩ hắn là nam nhân lại khen một nam hài “Đáng yêu”, thật sự quá mức, nếu đối phương nghĩ hắn biến thái phải làm sao bây giờ?
Hắn vừa định giải thích, liền thấy Tiểu Trác Tử hỏi:
- Ngươi thật sự cảm thấy ta đáng yêu?
Tiểu Đắng Tử trả lời:
- Ừ, rất đáng yêu...
Tô Mã nói:
- Cảm ơn.
Sao lại cảm tạ hắn? Không phải nên mắng hắn sao?
Tô Mã tâm tình buông lỏng. Nàng biết lần trước bị thất bại không phải vì nàng học nghệ không tinh, cũng không phải nàng lớn lên không đẹp, mà là vì Bách Lý Kiêu quá hung tàn!
Trái ngược với hắn là Tiểu Đắng Tử, là người rất bình thường.
…
Tô Mã ở khách điếm đã ba ngày, đối với tình hình chung quanh cũng có chút hiểu biết.
Lúc này đúng là lúc thần kiếm sắp xuất hiện, ngư long hỗn tạp, khách điếm tùy lúc đều có thể xuất hiện người dùng binh khí đánh nhau.
Tuy nàng dựa vào lời hay ý ngọt thu hoạch vô số bạc thưởng, nhưng cũng kiệt sức.
Nửa đêm, nàng thừa dịp hai người kia đã ngủ, lẻn đi vào phòng tắm.
Mấy ngày nay lẫn lộn trong đám người, trên người có mùi hôi. Nàng chậm rãi cởi y phục, trong đêm tối, lộ ra thân thể nhỏ gầy.
Cách vách mơ hồ có tiếng nước, giống như có khách nhân đang tắm.
Tô Mã ngừng thở cởi bỏ bó buộc trước ngực, thân thể hơi run rẩy, bước vào thùng tắm, giống như sương mù sáng sớm, mông lung phập phồng, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh tuyết trắng.
Cách vách có người hít hít mũi, thầm mắng một câu:
- Mẹ nó, phòng trì( tắm) này sao lại có mùi hương nữ nhân.
Tô Mã ngừng động tác, sau khi người nọ hùng hùng hổ hổ rời khỏi phòng tắm, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó lấy vải bố trắng tinh quấn quanh dáng người, cho tới lúc trước sau như một mới coi như hoàn thành sự nghiệp vĩ đại nhất.
Nữ giả nam trang thật không phải là chuyện mà người có ngực có thể làm.
Mặc kệ là trong thoại bản hay là trong thế giới nào đó, nữ giả nam trang phải ngụy trang thân thể, dùng vải bố quấn quanh nơi mềm mại nhất, mỗi ngày còn phải còng lưng, thật mệt mỏi quá sức.
Mà thân thể này vô cùng cao cấp. Tuy khuôn mặt không tuyệt mỹ, nhưng dáng người tốt vô cùng. Chỉ buộc ngực thôi cũng khiến nàng mệt đến nửa sống nửa chết.
Nếu chỉ có dáng người quyến rũ, nàng sẽ không tuyển nó, đáng quý nhất là, thân thể này có mùi thơm của cơ thể, khiến người khác khó có thể tự giữ.
Nếu không gặp đối tượng công lược khó khăn thế này, nàng tuyệt đối sẽ không lấy ra...Vì công lược Bách Lý Kiêu, nàng bỏ cả vốn.
Phủ thêm y phục, che đậy tầng tầng u hương. Mặt mày vừa nâng, lại trở thành tiểu nhị chọc người vui thích.
Thiên Đạo nhìn nàng mặc lại bộ y phục vải bố, nhìn không có gì thu hút, khó hiểu:
- Một tiểu nhị, sao có thể bắt được tâm của hắn?
Tô Mã kéo cổ áo, cao thâm nói:
- Này đương nhiên không thể, nhưng nữ giả nam trang, dưới lớp y phục là thân thể kiều nhu thì sao?
Thiên Đạo trầm tư.
Tô Mã cũng không muốn cùng người tối cổ giảng giải công dụng “Nữ giả nam trang”.
Loại này là dùng phá bố( vải rách) bao quanh đá quý, cũng giống dùng một chồng giấy vàng bao vây kẹo hạnh nhân.
Chỉ khi nào động vào, mới có thể nhìn nó phát sáng, ngửi được hương thơm.
Chỉ có chân chính mở ra, mới biết bản thân thiếu chút nữa đã bỏ lỡ đại bảo tàng.
Loại suy nghĩ suýt nữa bỏ qua bảo tàn mà sợ hãi, sau khi phát hiện bảo tàng sẽ mừng như điên, đủ để đánh tan tâm của một người nam nhân.
Nàng thu thập xong mọi thứ, trở về ngủ phòng.
Tiểu Đắng Tử mơ mơ màng màng tỉnh lại, hít hít cái mũi:
- Tiểu Trác Tử, trên người của ngươi cất dấu cái gì, thơm quá a.
Tô Mã giật mình, mặt vẫn không đổi sắc:
- Trên đường gặp một nữ khách quan, thấy ta lớn lên đáng yêu nhéo má ta vài cái, có lẽ lúc đó đã nhiễm mùi hương phấn.
Tiểu Đắng Tử gật đầu, trên mặt có chút ửng đỏ:
- Mùi vị thật thơm, ngày mai ta đi hỏi một chút xem quý nhân đó dùng hương phấn gì, ta muốn mua cho nương dùng.
- Nữ khách nhân kia vô cùng phú quý, đồ vật cũng đặt làm ra, ngươi muốn mua cũng mua không được.
Tiểu Đắng Tử tiếc nuối nằm xuống, than một tiếng:
- Thôi...Chỉ là thật thơm.
Tô Mã cũng nằm xuống.
Nàng nhìn nóc nhà đen như mực, ánh mắt như sao sáng.
Bách Lý Kiêu, ta nỗ lực như vậy, không tin không công lược được ngươi!
…
Sáng hôm sau, nàng bị một tiểu nhị khác thô lỗ đánh thức.
Một tiểu nhị khác tên là Đại Sơn, người cũng như tên, sinh đến não mãn tràng phì( đầu ngu bụng phệ).
Hắn khác Tiểu Đắng Tử, vì Tô Mã nói ngọt mặt càng ngọt, đoạt của hắn rất nhiều công việc, hắn rất chướng mắt nàng.
Tô Mã có thể hiểu. Trên đời này chỉ có " pháo hôi" mới không cảm mạo Mary Sue.
Nàng mơ mơ màng màng mà rời giường, bị nhét một bao cỏ khô, xô đẩy đi hậu viện:
- Chưởng quầy nói ngươi đi cho ngựa ăn, ngựa này vô cùng quý giá, nếu ngươi phạm sai lầm chờ bị khấu trừ bạc đi!
Tô Mã biết ngựa này rất quý giá, chủ nhân còn quý giá hơn, hầu hạ chủ nhân quý giá sẽ được thưởng không ít.
Người bị sai đi cho ngựa ăn là Đại Sơn chứ không phải nàng, hắn muốn nắm bắt cơ hội kiếm bạc, nên mới hăng hái đẩy qua cho nàng làm.
Nàng ôm cỏ khô đi vào hậu viện, xoa xoa đôi mắt.
Tập trung nhìn...Cỏ khô liền rơi xuống đất.
Hai con ngựa này, sao nhìn quen thế....
Còn không phải là hai con ngựa kéo xe không lưu tình chút nào giẫm đạp qua người nàng? Là thần mã của Bách Lý Kiêu.
Hai con ngựa này, sao Tô Mã lại không biết, một con kêu là Truy Thiên, một con kêu là Trục Địa.