Thiên Đạo đáp ứng. Tô Mã bắt đầu tự tìm đối sách, Bách Lý Kiêu cùng các vai ác mà nàng từng gặp có chút bất đồng.
Hắn có thể âm ngoan hạ sát nữ chủ, cũng không thể dùng lẽ thường đối đãi hắn.
Chỉ là hiện tại cần hiểu rõ một sự kiện.
Thiên Đạo đem nàng tới khúc nào của bộ truyện.
- Lúc này ba người bọn họ sắp tương ngộ, thần kiếm Huyền Vụ xuất hiện ở Phái Thành, Bách Lý Kiêu ngồi xe ngựa tới đó. Nửa chén trà nhỏ nữa có thể sẽ xuất hiện.
Tô Mã:
- ...
Vì sao phải đưa nàng tới thời khắc khẩn cấp như thế? Tin tưởng vào năng lực nghiệp vụ của nàng đến thế sao?
Nếu nàng không chuẩn bị tốt, đối phương không vừa mắt sẽ giết nàng, phải làm sao bây giờ?
Nàng đứng dậy, đi về phía trước tìm tòi.
Mặt đường chỉ có mưa không có người nào khác, nhưng Tô Mã nhìn giống như một con ác thú hung tàn, giương răng cắn nuốt mây đen.
Gió lạnh càng thổi mạnh, nàng rùng mình một cái.
Nàng hoạt động đại não nhanh chóng tìm ra đối sách.
Thật ra tới thời điểm này cũng vừa lúc, Bách Lý Kiêu chưa gặp nữ chủ, nếu nữ chủ không thể hòa tan tâm của hắn. Vậy nàng sẽ đích thân ra tay, thay thế nhân vật này, khiến hắn chân chính nhận biết, cái gì mới gọi là động tâm.
Nàng lau mặt, thay đổi một khối thân thể khác.
Mary Sue làm nhiệm vụ công lược, từ trước đến nay đều dùng khối thân thể ôn nhu, đáng yêu, quyến rũ, cao lãnh, chỉ cần khách khứa vừa lòng, tùy ý lựa chọn.
Chỉ tiếc công năng này cả đời chỉ có thể dùng một lần.
Vì Tô Mã muốn hoàn thành nhanh nhiệm vụ lần này, nàng đành phải sử dụng.
Thân thể này mặt mày nhỏ nhắn, giống như liễu diệp, chiếc cằm tinh xảo, da thịt đặc sắc, đôi mắt lệ quang.
Toàn thân đơn bạc, chỉ mặc một kiện y sa mỏng, ở trong mưa phùn, khiến người ta nhìn thấy mà thương tiếc không thôi.
Ở trong cơ sở dữ liệu, coi như là thượng phẩm.
Thiên Đạo trầm ngâm:
- Biện pháp này không ổn. Ta đã từng tạo ra nữ nhân, tướng mạo khuynh quốc, so với ngươi chỉ hơn không kém. Nhưng nàng mới tới trước cửa Ma giáo, Bách Lý Kiêu chưa từng nhìn một lần, đã sai người giết chết.
Tô Mã cao thâm lắc lắc ngón tay:
- Ngươi sai rồi, chỉ dùng bề ngoài dụ hoặc câu dẫn là cấp bậc thấp nhất, sao ta có thể phạm sai lầm như thế?
Thiên Đạo nguyện nghe kỹ càng, nàng đi ra bụi cỏ, làn váy lưu luyến lướt qua cỏ non, nhắc tới công lược, biểu tình trở nên vô cùng trịnh trọng:
- Dụ hoặc cao cấp nhất, giống như hồng liên trước huyền nhai, trân châu trong liệt hỏa hoặc là đá quý trong bụi gai, khiến ngươi biết có nguy hiểm, vẫn cam nguyện vướng sâu trong vũng lầy. Hết thảy nhìn như cố ý, thật ra là ý trời như thế, làm ra này đó chỉ vì xây dựng xúc động lơ đãng.
Thiên Đạo không hiểu.
Tô Mã cảm thấy giải thích cũng không rõ, nàng cúi đầu, đôi mắt lệ quang. Tinh tế nhíu mày, giống như sầu bi, cắn nhẹ môi anh đào chỉ còn một chút huyết sắc, giống như tuyết tan khiến tâm người dao động.
Vừa rồi rõ ràng là thần thái kiêu ngạo tùy ý lúc này lại trở nên yếu ớt bất lực, giống như trở thành người khác, khiến người ta không khỏi kinh ngạc cảm thán nàng quá thần kỳ.
Này còn chưa ngừng, nàng xé rách y phục trên đùi, dùng nước bùn chà nhẹ lên mặt, vấy bùn lên y phục, tổn hại bạch sam, da thịt như ngọc hồng lên.
Bờ vai đơn bạc run rẩy, tư thái đáng thương giống như bạch lan trong gió thảm mưa sầu, khiến người khác chỉ muốn nâng niu trong lòng bàn tay, cẩn thận che chở.
Giống như người từng chịu khinh nhục, tìm được đường sống trong chỗ chết, nữ nhân mồ côi yếu ớt lại quật cường, nhanh chóng thành hình.
Thiên Đạo liền hiểu:
- Diệu thay, diệu thay!
Quả nhiên chuyên nghiệp đúng là chuyên nghiệp, thật sự tìm đúng người!
Tô Mã giải thích, nếu đối phương có tính cách cẩn thận, nàng sẽ dùng trạng thái nhu nhược nhất để tương ngộ cùng hắn.
Nếu hắn trời sinh tính vô tình, nàng sẽ dùng nhu tình đả động hắn.
Lúc tứ cố vô thân, nữ nhân mồ côi yếu ớt đa tình nằm ở ven đường bất lực nhìn hắn, nàng không tin đối phương không nổi lòng trắc ẩn.
Dùng mỹ mạo câu dẫn, lại dùng nhu tình hòa tan sát ý.
Đây là kế sách của nàng.
Nàng lắc lắc cổ, vặn vẹo gân cốt, từ xa truyền đến tiếng xe ngựa, nàng nghiêm túc sắc mặt.
- Tới rồi.
Thiên Đạo có chút khẩn trương.
- Người nhìn cho kỹ, nếu ta không công lược được hắn, ta sẽ không mang họ Tô!
Màn mưa phá vỡ, một chiếc xe ngựa xa hoa đi tới.
Xe ngựa dùng hai con ngựa kéo, thân xe rực rỡ lung linh, giống như đình đài lầu các.
Tô Mã vui sướng ngẩng đầu, hướng về phía trước thê lương hô một tiếng:
- Cứu mạng...
“Phanh” một tiếng, xe ngựa nghiền áp qua người nàng.
Trong nguyên tác cũng có miêu tả một chút về xe ngựa này.
Nhưng chỉ ít ỏi mấy câu, cũng đủ nhìn ra Bách Lý Kiêu có tính cách tùy ý vô thường.
Chiếc xe dùng hai ngựa kéo đi. Thân xe nung đúc kim diệp( lá vàng), đỉnh xe tứ giác, có kim linh đong đưa( gần giống chuông gió), thanh âm dễ nghe. Phá màn mưa mà đi, giống như đình đài lầu các.
Hai con ngựa kia cũng rất phi phàm. Chính là hãn huyết bảo mã tự thân hắn nuôi dưỡng mười năm.
Ngày thường nuôi ở Vô Thượng Phong, hắn lại không chút quý trọng dùng chúng kéo xe. Quả thật là phí phạm của trời.
Trong suy nghĩ của Tô Mã tiến trình sẽ như thế này...Nàng bị tặc đuổi giết, là đứa trẻ mồ côi cửu tử nhất sinh mới chạy thoát ra ngoài, Bách Lý Kiêu thấy nàng đáng thương, động lòng trắc ẩn dừng xe ngựa.
Nàng yếu ớt bất lực, ngã vào lòng hắn, hắn nhìn thấy tướng mạo của nàng, kinh vi thiên nhân, vì thế cùng nhau vào xe, liếc mắt đưa tình, tình chàng ý thiếp...Chuyện này coi như xong rồi.
( Yul: kinh vi thiên nhân nghĩa là nhìn thấy thì vô cùng kinh ngạc, cho rằng chỉ có thần tiên mới có thể đạt được trạng thái này.)
Không ngờ...Ai có thể nghĩ đến, hắn cán qua người nàng.
Cũng chưa từng dừng lại, không chút do dự cán qua thân thể yếu ớt.
Linh hồn của Tô Mã bay ra khỏi thân xác, đứng ở bên đường nhìn thi thể của nàng, tức giận dậm chân.
Trước giờ nàng sẽ chết, chỉ chết khi hoàn thành nhiệm vụ, rồi vỗ mông chạy lấy người, còn những người bị công lược này đó nghĩ như thế nào, nàng hoàn toàn không cần suy xét.
Nàng chưa từng nghĩ sẽ có lúc bị bắt thoát ly khỏi thân thể.
Đừng nói là mỹ nhân, bị ép tới tràng xuyên bụng lạn cũng thật khó coi, này đối với người vẫn luôn tự luyến như nàng mà nói, thật quá đả kích.
Cành lá rung động bên tai, Thiên Đạo hỏi:
- Ngươi còn họ Tô sao?
Tô Mã:
- ... Cút!
Nàng tùy tay phất một cái, thân thể hóa thành trong suốt, thu hồi vào cơ sở dữ liệu.
Nhìn trên mặt đất còn chưa tiêu tan vết máu, nàng nghiến răng.
Nàng chưa từng nghĩ bản thân sẽ bại trong tay một vai ác, đối phương ngay cả mặt cũng chưa lộ, đã giải quyết xong nàng.
Nếu bị người khác biết, nàng nhất định sẽ sống trong kiếp sống công lược vô cùng nhục nhã!
- Ta sẽ không dễ dàng nhận thua.
Nàng muốn nhìn xem, rốt cuộc nàng kém ở chổ nào.
…
Xe ngựa di chuyển chậm rãi, tiếng sấm tạm ngừng, mưa cũng ngừng rơi, vết máu trên bánh xe cũng bị cọ rửa sạch sẽ, hết thảy vô cùng bình tĩnh.
Xa phu nâng lên đôi mắt xám xịt “Nhìn nhìn” trời:
- Công tử, trời đã ngừng mưa.
Gió lạnh thổi tới, Bách Lý Kiêu bình đạm:
- Ừ.
Thanh âm này không hề dao động, hình như không có cảm xúc.
Xa phu đã đi theo hắn hơn hai mươi năm, biết hắn không thích nhiều lời, hắn khụ một tiếng, hỏi:
- Vừa rồi vì sao người thấy chết mà không cứu?
Tuy hắn bị mù, nhưng nhĩ lực rất tốt, thật xa đã nghe thấy thanh âm nữ tử nhu nhược cầu cứu, hắn muốn dừng xe cứu người, nhưng lại bị ngăn trở, đành trơ mắt nhìn xe ngựa nghiền áp qua thân thể nữ tử kia.
Xa phu ở Ma giáo nhiều năm, tuy hắn không phải là người tốt không sát sinh, nhưng cũng không phải là người xấu lạm sát kẻ vô tội.
Hắn biết Bách Lý Kiêu sẽ không vô duyên vô cớ, nhưng trong lòng vẫn có nghi hoặc.
Sau một lúc lâu, người nọ mới đáp:
- Khí nhược lại không loạn, y phá lại vô thương, nên giết.
( Yul: giọng điệu yếu ớt nhưng hơi thở không loạn, y phục bị xé rách nhưng không có vết thương.)