Buổi chiều ngày cuối tuần, nhân viên có thể tan tầm trước nửa giờ vì chi nhánh làm hoạt động kiến nghị. Mới bốn rưỡi, Trương Hiểu Lôi vừa thu dọn đồ chuẩn bị ra về vừa nói: “Hạ Hạ, chúng ta đi ăn cơm đi, cậu đừng liều mạng như vậy! Công việc thì có làm mãi mãi cũng không hết, cứ để đến thứ hai rồi làm tiếp.”
“Chờ chút, tớ đánh mấy từ nữa là xong ngay đây.” Kiều Hạ vừa nói vừa gõ bàn phím, nhanh chóng lưu văn bản, tắt máy rồi lấy áo lông vắt trên ghế dựa mặc vào.
Sau đó, cô quàng khăn, đội mũ, đeo bao tay và khẩu trang, trùm kín toàn thân. Trương Hiểu Lôi nhìn thấy một loạt thao tác, cười trêu chọc: “Hạ Hạ, đồ chống rét đầy đủ nhỉ.”
Kiều Hạ kéo tay cô, giọng nói trong veo mềm mại xuyên qua lớp khẩu trang, nghe kĩ lại có chút hơi ồm ồm: “Bởi vì tớ cực kì sợ lạnh thôi.”
Kỳ thật, nguyên nhân chủ yếu là Cố Duyên Xuyên. Mỗi buổi tối nhìn nhau qua điện thoại, anh đều dặn đi dặn lại nhấn mạnh cô phải mặc nhiều đồ hơn, tránh bị cảm lạnh. Hơn nữa, Kiều Hạ biết, nếu mình bị ốm sẽ làm anh vô cùng lo lắng. Cô không muốn để anh ở nước ngoài bị phân tâm nên mỗi ngày đều ngoan ngoãn mặc thật nhiều.
Địa điểm liên hoan cách công ty không xa, ở gần một nhà hàng đồ hải sản. Hai cô tới được một lúc thì những người khác cũng cùng nhau đến. Buổi tụ tập chẳng qua là vui chơi giải trí, tâm sự, ăn cơm tới hơn tám giờ tối. Lúc tàn tiệc, có người đề nghị: “Dù sao ngày mai là cuối tuần, chúng ta đi hát Karaoke đi.”
Trương Hiểu Lôi là một người hướng ngoại, lập tức tích cực báo tên, còn khuyến khích Kiều Hạ cùng tham gia: “Hạ Hạ, chúng ta đi hát đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play