Quý Hành cười nhạo cô, “Sau đó em tha thứ? Nếu ai cũng mềm lòng như em thì những tội phạm kia sẽ không bị kết án, cứ nói mình bị bệnh, bảo cuộc sống của mình rất khổ, sau đó những người bị hại sẽ tha thứ cho chúng.”
“Chuyện này không giống…” Kiều Hạ theo phản xạ bảo vệ Triệu Như Mi, bất mãn phản bác, “Anh so sánh cái gì thế, bà ấy là mẹ em, sao anh lại so sánh bà ấy với phạm nhân.”
Sau đó cô đột nhiên chuyển đề tài không liên quan, hỏi anh ta: “Anh nhớ dì Trương phụ trách nấu cơm trong nhà mấy năm trước không?”
Trí nhớ của Quý Hành khá tốt, suy nghĩ một chút đã nhớ ra, “Chính là người làm cá chép chua ngọt ăn rất ngon sao. Có một lần em ăn quá nhiều nên xương cá hóc ở cổ họng, uống một bình dấm chua thì xương cá mới trôi xuống.”
Kiều Hạ: “…”
Những chuyện xấu hổ của cô thì anh ta lại nhớ rất rõ.
“Dì Trương có một cô con gái xấp xỉ tuổi em. Cô ấy luôn trốn học và thi trượt, còn thường xuyên cãi nhau với dì Trương, khiến dì ấy tức giận. Nhưng dì Trương rất yêu thương cô con gái này, được phát tiền lương sẽ mua cho cô ấy rất nhiều quần áo và đồ ăn vặt, còn mượn em vở ghi chéo các môn để giúp con gái mình chép những quyển vở dày.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT