Đúng mười một giờ sẽ cắt điện, bốn người trong phòng thay nhau rửa mặt xong lên giường.

Đến thời gian nói chuyện đêm khuya, Tương Điềm dẫn đầu khơi mào câu chuyện, “Hạ Hạ, nam sinh hôm nay cậu nhìn thấy có đẹp trai không? Có đẹp trai bằng nam thần của trường chúng ta không?”

Kiều Hạ bị chuyện này làm khó.

Chủ yếu là cô không biết nam thần của trường học này là ai, chỉ biết là mỗi năm trường học sẽ tổ chức bình chọn để tìm ra nam thần, hai bên đường sẽ đón gió xuân phấp phới ngập hương hoa mộc lan.

Mà sở dĩ cô biết là bởi vì sinh viên năm thứ nhất đại học đến giữa kỳ nào thì đại biểu phòng sẽ đi tham gia đối đáp về cuộc thi bách khoa tri thức, tung ra những “món nghề” để giành lấy giải nhất.

Lúc trước hội học sinh kêu gọi sinh viên tích cực tham gia hoạt động này, vô cùng mất trí, không từ thủ đoạn nào.

Nghe đồn là có giải thưởng vô cùng lớn đang chờ các bạn đến nhận nên đã hấp dẫn vô số bạn học tranh giành, nhưng cuối cùng phần thưởng lại là —

Người lãnh đạo dùng bút lông tự mình ghi, một tập câu đối “Thư sơn hữu lộ cần vi kính, học hải vô nhai khổ tác chu” * và một quyển tiếng Anh [ Làm sao để có kiến thức nền tảng vững chắc về tiếng anh]…

(*) Tạm dịch là “núi sách có đường, biết cần cù sẽ tìm ra đường ấy; biển học vô bờ, khổ luyện sẽ là con thuyền đưa về bến thành công”. Nguồn google.

Trước lúc trao giải vài phút, chủ tịch và hội trưởng học sinh đều khom lưng im lặng không lên tiếng, nhanh chóng rời đi bằng cửa sau vì sợ bị các bạn học phẫn nộ mà đánh một trận.

“Trường học của chúng ta có nam thần giảng đường sao? Bình chọn lúc nào vậy?” Kiều Hạ nghi ngờ hỏi.

Triệu Mẫn Mẫn luôn không quan tâm chuyện này nên cũng kỳ lạ chen vào nói, “Gì cơ? Tớ nghĩ bình chọn nam thần chỉ tồn tại trong thể loại phim thanh xuân kia thôi chứ, không ngờ trường học của chúng ta cũng có.”

“Đương nhiên là có rồi!” Trần Duyệt đắp mặt nạ, kích động nói, “Đợt bình chọn của năm trước, đăng bài lên một cái là lập tức có hơn năm trăm lượt bình luận, cộng với số tiền nữa. Có thể nói nam thần giảng đường lúc đó của trường chúng ta là chuyện lớn nhất. Nam sinh kia lớn lên thật sự…”

Cô ấy đập giường hai lần để biểu đạt sự kích động của mình, “Mẹ nó, cậu ta thật sự rất đẹp trai! Thật đó, khuôn mặt kia ăn đứt cả một đám tiểu thịt tươi ngoài kia, sắp xếp một chút thì có thể trực tiếp ra mắt giới giải trí.”

Mắt Tương Điềm lấp lánh hình ngôi sao bổ sung, “Mấu chốt là thành tích của người đó cực kì tốt, không cần thi cũng được tuyển thẳng vào khoa học máy tính khó nhất trường của chúng ta, thành tích hàng năm gần như là đạt điểm tuyệt đối.”

“Oa!” Kiều Hạ bị gợi lên lòng hiếu kỳ, muốn tận mắt nhìn thấy ảnh của nam thần: “Duyệt Duyệt, cậu có link không? Chia sẻ bài viết kia cho tớ xem một chút đi.”

“Không có.” Trần Duyệt tiếc nuối thở dài.

“Nghe nói vị nam thần kia không thích ảnh của mình và thông tin cá nhân bị đưa lên nên đã liên lạc với chủ trang, không bao lâu đã bị xoá đi. Đáng tiếc tớ quên mất không lưu lại, bây giờ ngay cả muốn liếm màn hình cũng không được.”

Tương Điềm tiếp tục tám phét: “Nghe nói vị nam thần này vô cùng cao ngạo và lạnh lùng, hội trưởng hội học sinh trường chúng ta là Triệu Ngữ Nhu, Hạ Hạ biết không?”

“Biết!” Kiều Hạ gật gật đầu.

Triệu Ngữ Nhu được xem như là người làm mưa làm gió ở trường các cô, chân dài eo thon, rất xinh đẹp. Chỉ cần có hoạt động gì thì cô ấy đều được lên làm MC.

Tương Điềm tiếp tục nói: “Triệu Ngữ Nhu không biết từ đâu tìm ra được sinh nhật của người đó, mùa đông đứng chờ trước cửa phòng của cậu ta, cầm bánh ngọt đợi hai mươi phút trong giá rét. Kết quả vị nam thần ấy chỉ nói một câu ‘xin lỗi tôi ghét ăn ngọt ‘ xong bỏ đi.”

Hai người thay nhau kể cho Kiều Hạ về những vụ mà nam thần này không chút lưu tình từ chối nữ sinh, khiến cô cảm nhận được bộ dạng cao ngạo và lạnh lùng của anh ta.

Chẳng qua Kiều Hạ lại cảm thấy người ta lớn lên đẹp trai, bản thân lại ưu tú như vậy thì yêu cầu tìm bạn gái cao một chút thì cũng hợp lí.

Nghĩ một lúc, cô lại không tự chủ được mà nghĩ về nam sinh tối nay cô gặp được kia.

Bộ dạng cũng rất đẹp trai, thành tích không biết có tốt không nhưng nhất định rất thông minh. Dù sao không cần nghe giảng mà cũng có thể tính ra kết quả của bài tập khó như vậy.

Mấu chốt là người này rất tốt, vô cùng nhiệt tình giúp cô.

Nếu so sánh cậu ấy với nam thần cao ngạo và lạnh lùng kia thì Kiều Hạ phát hiện cô đối với bạn học này có thiện cảm hơn rất nhiều!

Nói chuyện một lúc nữa, mọi người đều cảm thấy mệt mỏi, ngáp một cái rồi kết thúc đề tài.

Kiều Hạ không ngủ, cô vẫn nhớ kỹ nhiệm vụ của mình. Cô muốn học tập các tác giả kia viết xe chấn kiểu gì, buổi chiều tìm được list truyện kia.

Chỉ cần nhìn qua tên đã đủ khiến người ta đỏ mặt, tim đập dồn dập .

Cô thở dài một hơi, chọn một quyển có tên ngăn ngắn sau đó đánh tên lên baidu tìm truyện rồi bắt đầu đọc.

Đọc được nửa chương một, ngay cả nội dung truyện cũng không hề nói đến, nam nữ chính chỉ cởi quần áo, vỗ tay ba phát bắt đầu làm tình.

Những từ miêu tả kia khác hoàn toán so với cô, trực tiếp hơn cũng lớn mật hơn.

Đây có thể nói là lần đầu tiên trong đời Kiều Hạ tiếp xúc với cái này.

Được rồi, cảm giác đời người đạt tới đỉnh cao như mở ra một thế kỷ mới.

Kiều Hạ đọc mà trợn mắt há mồm, vừa đọc vừa không ngừng khóc ở trong lòng.

Đọc được hơn mười chương, cô đã đọc đến đoạn nam nữ chính ngủ trên giường, phòng tắm, sô pha, ban công, các loại còn có một đoạn mà cô không thể tưởng được nên viết như thế nào chính là xe chấn.

So với quyển tiểu thuyết này thì cô viết quả nhiên là rất rất rất trong sáng như một bạn học nhỏ.

Nhìn thời gian đã không còn sớm, ngày mai còn có tiết học, Kiều Hạ tắt điện thoại, nhắm mắt chuẩn bị đi vào giấc ngủ.

Nhưng mà không thể ngủ được, vừa mới đọc thứ kích thích như vậy, trong lòng làm sao có thể bình tĩnh được.

Cô sờ sờ mặt, như dự đoán là nóng nóng lên.

Ở trong lòng yên lặng niệm hơn mười câu “Sắc tức là không, không tức là sắc”* sau đó Kiều Hạ thật vất vả đi vào giấc ngủ.

(*) Câu kinh nổi tiếng trong Phật pháp.

Giấc ngủ này được kéo dài đến sáng hôm sau, đồng hồ báo thức vang lên rất lâu, Kiều Hạ vẫn chưa thức dậy. Triệu Mẫn Mẫn phải gọi vài tiếng, cô mới chậm rì rì mở đôi mắt hoảng hốt ra.

Tỉnh lại hơn nửa ngày, mặt Kiều Hạ vẫn là màu hồng, tim đập thật sự rất nhanh, bởi vì là một người có nhan sắc nên nhìn cực kì xinh đẹp.

Tĩnh tâm như nước nhiều năm, đây đúng là lần đầu tiên cô mơ thấy cái này, mà người đàn ông trong mộng kia… Thế mà lại là nam sinh mới gặp một lần vào tối qua kia, thật là trùng hợp!

Tiêu rồi! Đòi mạng! Hai chữ to đùng này kèm thêm dấu chấm than và dấu chấm hỏi nhẹ nhàng lướt qua trong lòng Kiều Hạ.

Lẽ nào ngay cả tên cũng không biết mà cô đã bắt đầu nhớ nhung, mơ ước đến thân thể của cậu ấy?

Bản thân mình sẽ không đói khát đến nước này chứ!!!

Kiều Hạ vỗ vỗ đầu, hít một hơi thật sâu sau đó thở thật mạnh ra ngoài, không nên không nên, nhưng kích động trong lòng vẫn đang dâng trào, không thể bình tĩnh được.

Cô cắn cắn môi, buồn rầu nghĩ, không biết buổi tối niệm chú đại bi có thể đạt tới trình thanh tâm quả dục hay không.

Triệu Mẫn Mẫn đang trong nhà vệ sinh đánh răng, thấy cô vẫn còn đang ngẩn người ở trên giường thì hùng hổ chạy tới, miệng ngậm kem đánh răng nên nói năng không rõ, “Hạ Hạ! Cậu còn không xuống nữa thì bánh hồng đường tớ thích nhất trong căng tin sẽ bán mất!”

“Đây đây, tớ xuống ngay!” Kiều Hạ giật mình, nhanh chóng bước từ trên giường xuống, đi đến bồn rửa lấy một vốc nước lạnh vào tay để rửa mặt, để bản thân mình hạ nhiệt.

Vì đi muộn nên bánh đường đỏ nướng cũng đã bán hết, Kiều Hạ đành mua một phần bánh bao nhân trứng sữa và sữa đậu nành.

Vừa mới đi tới cửa phòng học đã nghe thấy bên trong vọng ra tiếng đọc sách, đọc từ đơn, ngữ pháp, đọc bài viết. Rất có phong thái của học sinh chuyên Anh.

Đẩy cửa ra, cả bốn người đi vào trong tìm một chỗ không có người ngồi xuống.

Vừa làm bài đọc xong, Kiều Hạ lục hộp bút tìm cây bút chì tham khảo đáp án ở mặt sau rồi sửa lại, chỉ sai một câu, cũng coi như không tồi.

Tiếp đến là luyện viết, Kiều Hạ nhìn xuống đề bài. Đang đặt bút viết một từ đơn thì đầu óc cô lại nghĩ tới giấc mơ đêm qua.

Sao lại mơ thấy chuyện đó chứ?

Vì sao lại mơ thấy nam sinh mới chỉ gặp mặt một lần?

Chẳng lẽ tâm hồn thiếu nữ ngủ yên bao lâu bỗng dưng thức tỉnh rồi sao?

Trong lòng Kiều Hạ hiện lên cả chuỗi câu hỏi, còn chưa tự trả lời được thì bên tai đột nhiên vang lên âm thanh trầm thấp đầy từ tính của thầy Triệu Trung Tường đọc lời kịch kinh điển–

“Mùa xuân đến, là mùa vạn vật sinh sôi…”

(*) Nguyên văn: Mùa xuân đến, là mùa vạn vật giao phối.

Mặt Kiều Hạ bỗng dưng đỏ lên vài phần.

Có thể… Là vì mùa xuân đến, nội tiết tố của mình cũng thay đổi…

Im lặng một chút, vốn là nên giải thích nghi hoặc trong lòng nhưng không hiểu sao lại nghĩ tới những thứ này trong phòng học, thật xấu hổ!

Nhưng mà nghĩ đến gương mặt của chàng trai đó, linh cảm đột nhiên bùng lên, cô dường như hiểu được cách viết miêu tả mấy cảnh trên xe đó rồi!

Lấy một tờ giấy trắng, tâm tư thiếu nữ của Kiều Hạ nổi sóng dữ dội, nhanh chóng viết xoạt xoạt lên giấy–

Giữa màn đêm đầy dông tố, hắn ôm eo của cô, ép cô vào bức tường gạch men sứ lạnh buốt trong phòng tắm. Ngón tay thon dài của hắn thăm dò nơi nào đó của cô…

Câu từ tuôn trào như nước chảy, cô viết được 2000 chữ trong vòng hai mươi phút.

Toàn bộ cái cô viết là gương mặt điển trai của bạn học kia.

Trần Duyệt từ WC về, ngồi xuống cạnh Kiều Hạ, nhỏ giọng kinh ngạc: “Làm chuyên đề thôi mà, kể cả có làm đúng hết cũng không cần kích động đến như vậy chứ Hạ Hạ, mặt đỏ quá trời luôn!”

“…”

Kiều Hạ lấy tay che mặt, chột dạ lấy bừa 1 cái lý do: “Có lẽ là do phòng nóng quá thôi.”

Trần Duyệt liếc mắt nhìn bầu trời âm u bên ngoài cửa sổ, gió lạnh đang gào thét, cô run người, im lặng kéo áo khoác lên cao một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play