Thấy cô ra vẻ che chở như vậy, Quý Hành tức tới mức chửi tục, bàn tay tựa như nản lòng từ từ hạ xuống: “Lần sau tôi còn ăn no rửng mỡ đi quản chuyện của cô thì mẹ nó, tôi không phải người!”
Anh ta điên máu bỏ lại những lời này rồi cưỡi lên xe máy, mau chóng lái đi.
Cố Duyên Xuyên nhặt khăn lụa dưới đất lên, cài lại cho cô lần nữa, tuy giọng nói dịu dàng nhưng ngữ điệu vô cùng nghiêm túc: “Những lúc thế này, cục cưng em nên trốn sau lưng anh chứ không phải chắn trước người anh như vừa rồi.”
Kiều Hạ bị phê bình nên hơi ấm ức, cô nói: “Bởi vì em biết anh ấy chưa bao giờ đánh con gái, chỉ khi em ngăn cản, hai người mới không đánh nhau.”
Cố Duyên Xuyên cụp mắt: “Nhưng lỡ anh ta không kiềm lại được, trong quá trình giằng co làm em bị thương thì sao?”
Kiều Hạ tỏ vẻ chân thành tha thiết, nói ra suy nghĩ lúc ấy: “Em… Em không suy xét nhiều như vậy. Chỉ sợ nắm đấm kia giáng trúng anh, lúc đó anh ấy rất tức giận, một đấm kia chắc chắn rất đau.”
Tựa như có luồng hơi nóng thoảng qua trái tim, Cố Duyên Xuyên không rõ là cảm giác gì. Anh nhấp môi dưới, cất giọng khàn khàn: “Cục cưng, nếu em bị thương thì anh càng đau hơn, càng thêm khó chịu. Hơn nữa…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT