Sắc trời bên ngoài dần dần tối lại.
Dật Phu Lâu cách kí túc xá hơi xa, đi đến đó mất khoảng hai mươi phút.
Sau khi ăn cơm xong, Kiều Hạ không kịp nghỉ ngơi, gắng sức đi đến phòng học.
Hiện tại đang là rét tháng ba, gió thổi qua mặt có hơi lạnh, cô vùi mặt vào trong khăn quàng cổ.
Phòng học ở đây rất lớn, có thể chứa khoảng một trăm người. Kiều Hạ đi vào trước khi tiếng chuông reo vài phút, giương mắt nhìn quanh tất cả đều là sinh viên, chỉ còn trống mấy chỗ ngồi.
Vì đến để điểm danh hộ nên Kiều Hạ muốn tìm một ít bị chú ý ngồi xuống.
Ánh mắt quét một vòng, cô đi đến hàng cuối cùng, ngồi ở chỗ ngoài cùng bên trái.
Sau một quãng đường dài, cô thấy khát nên lấy chai nước khoáng từ trong balo ra.
Chắc là do thoa kem dưỡng da bôi vào tay nên cô không thể vặn được nắp chai.
Thấy một chàng trai ngồi ghế bên cạnh, đang cúi đầu đeo tai nghe chơi game.
Kiều Hạ muốn nhờ cậu ta giúp nhưng cô ngại phải làm phiền người ta nên cầm chai nước đứng đợi một lúc.
Chờ đợi rất nhạt nhẽo, cô muốn biết cậu đang chơi gì nên liếc mắt nhìn. Vậy mà thứ thu hút cô không phải hình ảnh trên màn hình mà là đôi bàn tay cậu.
Cô không nhịn được nghĩ: Đôi tay của người này thật là đẹp.
Ngón tay thon dài sạch sẽ, khớp xương nổi rất rõ ràng. Nếu có ống kính chụp cận cảnh thì đây chính là phúc lợi dành cho dân cuồng tay đẹp.
Kiều Hạ không phải là người mê tay đẹp nhưng cô nhìn cũng biết tay này thuộc loại “cảnh đẹp ý vui.”
Lại nhìn game anh đang chơi, không phải là game
mà bình thường các nam sinh hay chơi hoặc là game mà cô chưa tùng thấy bao giờ. Tất cả đều là tiếng Anh, chắc hẳn là game của nước ngoài
Nam sinh đánh rất tốt, thao tác nhanh nhẹn, đôi tay xinh đẹp kia cực kì linh hoạt.
Đối với người chỉ chơi cho vui như Kiều Hạ mà nói thì anh cô cùng lợi hại !
Cảm xúc bái phục tự nhiên xuất hiện, trong lòng cô lặng lẽ vỗ tay.
Mấy phút sau, sự ồn ào trong giảng đường dần dần ngớt đi. Ngoài cửa, các bạn sinh viên tốp ba tốp năm đi vào.
Cố Duyên Xuyên nhìn thời gian trên điện thoại, thấy sắp đến giờ học mà động tác trên tay anh không hề dừng lại. Ở bên cạnh tay, anh thấy một nữ sinh ngồi cạnh mình.
Nói thật, nữ sinh xinh đẹp anh đã gặp qua rất nhiều, Hoàn phì Yến sấu* đều có, nhưng chưa ai như người trước mặt này. Gương mặt vô cùng ưa nhìn.
*Hoàn phì Yến sấu: Ý chỉ vẻ đẹp đẫy đà của Dương Ngọc Hoàn và mỏng manh nhẹ nhàng của Triệu Phi Yến. Câu nói này thể hiện các sắc thái vẻ đẹp khác nhau của phụ nữ.
Dáng người thấp thấp, trong ngực ôm một túi sách mỏng giống như là học sinh cấp 3 ngoan ngoãn đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt, còn chuyên tâm hơn cả so với người chơi game là anh đây.
Chỉ là… Đôi mắt đen kia thỉnh thoảng lại lộ ra tia nghi hoặc, bộ dạng này xem ra là nhìn không hiểu.
Chuyện này cũng rất bình thường. Trò chơi này còn chưa chính thức phát hành, đang ở giai đoạn close beta, vì bạn ở nước ngoài nhờ anh chơi thử, chơi trước để kiểm nghiệm.
Nhưng không biết luật chơi mà vẫn có thể nhìn nghiêm túc như vậy sao?
Khóe miệng Cố Duyên Xuyên không tự chủ được mà giật giật, bật ra một tiếng cười nhẹ.
Nhẹ nhàng dịch ra chỗ khác, tháo tai nghe xuống, chủ động mở miệng hỏi, “Muốn ngồi vào trong sao?”
Một câu này đã gọi Kiều Hạ đang không chú ý trở về.
“À! Đúng vậy! Làm phiền bạn nhường một chút.” Cô khách khí nói sau đó ngước mắt từ màn hình điện thoại chuyển hướng nhìn mặt anh.
Ngay tức khắc, cả người Kiều Hạ đều ngây ngẩn: Nam sinh này thật là đẹp trai!
Không đúng! Dùng từ phổ thông như “đẹp trai” này để hình dung thì không đủ, phải là…
Cô suy nghĩ một lúc, sau đó trong đầu hiện ra bốn chữ: Là khuôn mặt đẹp trời cho khiến người ta kinh hãi!
Học đại học được hơn nửa năm, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nam sinh nào lớn lên dễ nhìn như vậy.
Khuôn mặt thâm thúy, dáng vẻ anh tuấn, đôi mắt hoa đào hơi nhướn lên mang theo mấy phần ý mê hoặc người nhìn. Còn đẹp hơn cả so với mấy ngôi sao nổi tiếng hiện nay. Người này hoàn toàn có thể đi đóng phim thần tượng
Khí chất của anh phần nhiều là lãnh đạm, dùng từ đang thịnh hành để hình dung thì chính là “người đẹp kiêu ngạo như hoa*” .
(*) Chỗ này dựa vào ý trên mặt chữ mạn phép đoán bừa, có thể không chính xác. Đi tra baidu thì toàn ra tên của một bộ phim Nhật Bản. TT
Bỗng dưng Kiều Hạ nhớ tới bài thơ năm cấp hai rất nổi tiếng tên là < Ái Liên Thuyết >, cũng chính là bài thơ mà đã thi rất nhiều lần.
Nhưng chỉ có thể nhìn chứ không thể chơi đùa.
Cô vẫn còn hơi sửng sốt thì tiếng chuông vào lớp “reng reng reng” vang lên.
Người dạy môn này là giáo sư Trương Đại Xuyên đang đẩy cửa đi vào, là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, đầu tóc đơn giản và có biệt danh là “Địa Trung Hải”.
Cố Duyên Xuyên đứng lên, không kiên nhẫn lặp lại lần nữa, “Muốn ngồi vào trong, đúng không?”
Âm điệu của chữ cuối cùng kia hơi cao lên một chút.
“Ừm, cám ơn!” Kiều Hạ lấy lại tinh thần, nhanh chóng gật đầu liên tục sau đó vội vàng ôm túi sách đi vào phía trong.
Cô mới ngồi xuống không bao lâu thì trong tay Trương Đại Xuyên cầm một tờ danh sách, bắt đầu điểm danh ngẫu nhiên.
Định luật “cứ nghỉ sẽ bị điểm danh” đúng là danh bất hư truyền.
Người thứ ba bị điểm danh chính là Triệu Mẫn Mẫn, Kiều Hạ sửng sốt một chút sau đó lập tức ngẩng đầu, đáp “có” .
Âm thanh của cô giống như tiếng chim vàng anh hót trong trẻo khiến ánh mắt Cố Lâm Xuyên hơi chuyển, vừa vặn nhìn trúng cần cổ thon dài đang lộ ra của cô.
Trắng trắng, mềm mềm giống như bông tuyết đầu mùa rơi vào sáng sớm. Ấn tượng đầu tiên của anh về cô là sạch sẽ, không vướng bụi trần.
Cố Duyên Xuyên lại nhìn rất lâu, cho đến khi phát hiện cô sắp nhìn sang thì hơi mím môi, cúi đầu tiếp tục chơi game.
Tối nay, anh muốn gửi kết quả xác định và đánh giá cho bạn thân, thuận tiện cho bọn họ có thể điều chỉnh lại trò chơi cho thích hợp.
Tuy nhiên đối mặt với màn hình nhỏ kia một hồi lầu, nhưng suy nghĩ của anh lại dừng ở cảnh tượng vừa nãy.
“Rất tốt, rất tốt! Hôm nay điểm danh ngẫu nhiên hai mươi bạn học đều có mặt đầy đủ. Tất cả cứ tiếp tục duy trì, không nên dựa vào sự may mắn kia. Đừng trốn học, trốn học sẽ bị xử lý. Trốn học thì chỉ là sung sướng nhất thời mà thôi, sau đó sẽ bêu khắp các khoa toàn trường.”
“Trên đời có rất nhiều thứ nhưng học tập luôn là điều đầu tiên. Đi học thì không đi đến lúc thi thì ngồi đấy mà khóc.”
Trương Đại Xuyên nói liên miên và cằn nhằn một lúc sau đó mới mở máy chiếu, “Được rồi! Bây giờ chúng ta bắt đầu vào học, tiết học hôm nay nói đến …”
Giáo sư này giảng rất có trình độ, Kiều Hạ lấy sách giáo khoa từ đơn tiếng anh ở trong cặp ra, sau đó lại lần lượt lấy bút bi và giấy nháp, đặt ngay ngắn trên mặt bàn.
Mở sách giáo ra, tay cầm bút vừa viết vài từ lên tờ giấy nháp vừa âm thầm nhớ kĩ từ đơn.
Viết hết hai trang giấy nháp, Kiều Hạ đặt bút xuống, giương mắt nhìn đồng hồ treo trên giữa cái bảng, mới có tám giờ.
Cách thời gian tan học nửa tiếng nữa.
Trương Đại Xuyên đứng trên bục giảng nói dõng dạc, đến nỗi nước miếng bay tứ phía.
Nhìn các sinh viên, trừ một hai hàng đầu tiên có mấy người nghiêm túc nghe giảng, còn lại thì đều là đang chơi điện thoại, hoặc là đang ngủ.
Môn học này không cần thành tích, chỉ cần đủ điểm qua môn là được. Tất nhiên là Trương Đại Xuyên hiểu được ý tứ của sinh viên.
Nhưng khi ông đứng trên bục giảng nhìn qua giảng đường thì phát hiện một nữ sinh ngồi một góc ở ghế đằng sau, tay chống cằm, vô cùng chăm chú nhìn mình, hơn nửa ngày đầu không hề cúi xuống chút nào.