Một lát sau nhân, ước chừng là Trương lão cảm thấy có chút không kiên nhẫn, liền quay trở về, gặp Lưu Tiến ngây ngốc đứng ở phía sau một thân cây, mà chuông dẫn hồn liền nằm ở cách hắn không xa.

"Đồ ngốc, bảo ngươi lắc cái chuông đều làm không xong, ngươi làm được cái gì hả?" Lão Trương hùng hùng hổ hổ đi tới nhặt chuông lên.

Nghe được tiếng lão Trương, Lưu Tiến như là bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng chạy lại đưa lòng bàn tay mình cho lão xem.

Kỳ lạ nhất là cái đường chỉ đen kia đã không thấy đâu nữa.

"Thế nào? Một chút là nó biến mất thôi. Nam tử hán đại trượng phu, có chút chuyện như vậy cũng làm ngươi kinh hãi?" Trương lão đầu lạnh lùng nói.

Lưu Tiến nghi hoặc nhìn lại trong lòng bàn tay, mở miệng hỏi nói: "Lão già, đường khí màu đen vừa rồi có phải hay không chính là âm khí?"

Lão Trương cau mày: "Thế nào? Ngày thường ta dạy cho ngươi những gì, không nhớ chút nào sao, vào tai này, ra tai kia trả lại hết cho lã già này rồi hay sao?"

Lưu Tiến gãi gãi đầu, thầm nghĩ vài năm nay, chỉ là học lý thuyết xuông, cũng chưa thực hành lần nào, tự nhiên là còn có chút bỡ ngỡ a!

Lão Trương tiếp tục đuổi thi, Lưu Tiến cũng tiếp tục gõ chiêng.

"Lão Trương, vài năm đi theo ngươi ta cũng gặp qua không ít người cùng nghề, vì sao ta chưa thấy qua nữ tử đuổi thi a?"

Trương lão đầu bĩu môi cười khẩy nói: "Nữ tử đuổi thi? Người nào ngu ngốc như vậy vội vã đi chịu chết?"

Lưu Tiến cả kinh, vội hỏi lão nói như vậy có ý gì.

Lão Trương nhẹ nhàng nói: "Nữ tử thân thể thuần âm, dễ dàng dẫn âm khí nhập thể, âm khí tích góp từng tí một quá nhiều không phải vội vả chịu chết là cái gì?"

Lưu Tiến phản bác nói: "Liên đạo trưởng cũng là nữ tử a! Nghe nói bà ấy thường xuyên hàng yêu trừ ma, sao nàng không có chuyện gì?"

Liên đạo trưởng là đạo sĩ tại Đài Vân quan trong Cửu Nguyên thành, lúc trước Lưu Tiến cùng lão Trương đuổi thi có đi ngang qua, còn tại Đài Vân quan tá túc gần nửa ngày.

Lão Trương nói: "Vì người ta là đạo sĩ, đạo sĩ có đạo gia chân khí hộ thể, đạo giáo đại chân nhân lại có chân nhân máu, có thể diệt trừ hết thảy yêu quái quỷ quái, đuổi thi sao có thể cùng đạo sĩ so với, ngu dốt!"

Nói xong Lão Trương còn bắt chước người ta kết ấn niệm chú: "Người ta tùy tiện niệm vài câu chú ngữ, nhảy qua nhảy lại cũng đủ cho chúng ta mình mẩy bầm dập!"

Lưu Tiến kêu lên một tiếng “A”, lại tiếp tục đánh chiêng dẫn đường, chỉ là mày đã nhíu thật chặt, cũng không biết hắn nhíu mày vì việc gì.

Hai người lại đi tiếp mấy canh giờ, trời cũng đã tối lắm rồi, ánh trăng cũng bị mây đen che hơn phân nửa, lúc này đã chẳng còn nhìn rõ đường nữa rồi.

Đột nhiên Lưu Tiến phát hiện phía trước có ánh lửa, bên cạnh ánh lửa có thấp thoáng một bóng người, nhìn như là đang hoá vàng mã.

Đang lúc hắn nghĩ muốn nói với lão Trương một tiếng thì Trương lão đầu cũng đã đi tới phía sau hắn.

"Đi, chúng ta vòng qua rồi đi tiếp!" Trương lão đầu không để ý đến hắn mà nói nhẹ nhàng.

Lưu Tiến gãi đầu không hiểu lý do vì sao.

Trương lão đầu giải thích: "Bây giờ là buổi tối lại ngay tại vùng rừng núi hoang vu không một bóng ngườ lại tự nhiên có người hoá vàng mã, lại thấy được chúng ta đuổi thi mà không tránh đi, vậy chỉ có thể hoặc là thần trí không bình thường, hoặc là đó là vật không sạch sẽ."

Lưu Tiến gật gật đầu, mà khi bọn họ đi đường vòng được khoảng hai dặm đường, đột nhiên phát hiện phía trước lại xuất hiện một người ngồi chồm hổm hoá vàng mã.

"Vòng qua!"

Lão Trương không nói hai lời, đi vòng qua hướng không có người.

Lại đi được vài dặm, lúc này cuối cùng không thấy bóng người hóa vàng mã kia nữa, nhưng hai người không hiểu thấu mà đi lạc tới một bãi tha ma.

Điều lạ ở đây là bãi tha ma này không chỉ có mồ mả mà còn có cả hài cốt ở trên mặt đất. Mấy nấm mồ và hài cốt rải rác khắp nơi trên đất làm cho Lưu Tiến lạnh run cả người, nếu không phải lão Trương thường xuyên bảo hắn đi ra những nơi mồ mả để luyện can đảm từ trước thì chỉ sợ lúc này hắn đã sợ tới mức đái ra quần.

"Phá mộ!" Lão Trương kinh hãi kêu lên một tiếng.

"Làm sao vậy?" Lưu Tiến nghi hoặc hỏi.

Lão Trương sắc mặt đề phòng nói: "Ta cảm giác xung quanh đây có đồ vật gì đó không sạch sẽ đến ăn xác."

Lưu Tiến biến sắc, Trương lão đầu nói qua, nghề đuổi thi này khi đi qua bất cứ đâu thì quan và dân đều không cản trở nhưng yêu quái quỷ quái cũng rất muốn chiếm được thi thể.

Bất luận là tá thi hoàn hồn hay vẫn là mượn xác để thay mận đổi đào hoặc là kẻ tu luyện quỷ đạo muốn luyện hung thi đều muốn tranh giành thi thể với người đuổi thi.

Bởi vì người đuổi thi đều là dẫn những xác chết chưa tiêu tán hoàn toàn linh hồn hay còn gọi là hành thi, mà lại còn đều là người mới chết không lâu, có thể nói là hàng “tươi sống”. (Má ghi đến đoạn này ghê vãi đạn, người mà cứ làm như tôm cá không bằng).



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play