Lưu Hồng chắp tay lại nói: Ta là Lưu Hồng, là người đuổi thi.”

Cô gái kia sửng sốt, trên mặt hiện lên vẻ ghét bỏ, hơi lùi lại phía sau mấy bước, miệng còn than thở: “Một anh chàng đẹp trai như vậy mà lại là người đuổi thi a! Thật đáng tiếc!”

Trong ba người có hai người là nam, trong đó một người có dáng vẻ hơi thấp tiến lại gần nói: “Lưu huynh đệ, ta là Lãnh Y, đâu là hai sư đệ và sư muội của ta, Lục Diêu, Đạo Tiến, chúng ta đều đến từ Tiêu dao sơn, lần này xuống núi là để rèn luyện.”

Lưu Hồng gật đầu nói: “Vừa rồi các vị nói sát linh mê hoặc mọi người tự giết lẫn nhau là như thế nào?”

Lục Diêu trắng mắt liếc Lưu Hồng một cái, không mặn không nhạt đáp: “Ngươi ngay cả cái này cũng không biết mà dám lại đây góp vui? Ngại mình sống quá lâu sao?”

Lãnh Y trừng mắt nhìn Lục Diêu, mang theo vẻ mặt xin lỗi nói với Lưu Hồng: “Lưu huynh đừng để ý, sư muội ta tính cách là như vậy.”

Lưu Hồng cười cười, lắc đầu tỏ vẻ không sao cả.

Lãnh Y giải thích: “Quỷ dữ có oán linh, âm linh, sát linh. Các này ba loại quỷ đúng như tên gọi, oán linh lấy oán khí làm thức ăn mà tu luyện, âm linh thì dùng âm khí mà sát linh thì dĩ nhiên là lấy sát khí làm thức ăn.”

“Hai loại trước còn tốt, âm khí và oán khí thì nơi nào chả có, dễ dàng lấy được, chỉ có sát khí là khó có được nhất. Nếu là ở trên chiến trường thì đương nhiên là không hiếm, nhưng vùng này đã rất lâu rồi không phát sinh chiến tranh vì vậy àm con sát linh này dùng sát khí khống chế người thường để bọn họ sinh ra hận thù mà chém giết lẫn nhau. Do đó có thể đạt được sát khí mà tu luyện.

Cái này Lưu Hồng nghe có thể hiểu được, chẳng trách dọc đường này đi, cô thấy trên các thì thể đều chồng chất vết thương, hóa ra không phải do quỷ quái gây ra mà là họ tự giết lẫn nhau sinh ra.

“Ta thấy Lưu huynh không có chân khí hộ thể, chắc hẳn không phải là người trong giới tu hành, vì sao lại đến đây? Lãnh Y nghi hoặc hỏi.

Lưu Hồng trả lời: “Ta là tới tìm người thân, các ngươi có nhìn thấy một người già thấp bé làm nghề đuổi thi không? Có lẽ cao gần như ta.”

Lưu Hồng khoa tay múa chân miểu tả nhưng cả ba người đều lắc đầu, Lãnh Y nói: “Nơi này rất nguy hiểm, Lưu huynh lại không có tu vi, hay là vẫn đừng tham gia vào thì tốt hơn.”

Tu vi?

Lưu Hồng sửng sốt, khó hiểu hỏi: "Có ý tứ gì?"

“Ý là ngươi cái loại này yếu ớt như sâu kiến vẫn là chạy xa xa một chút, đừng làm phiền chúng ta làm việc!” Từ nãy giờ người không lên tiếng là Đạo Tiến lạnh lùng nói

Lưu Hồng nhíu nhíu mày.

Lãnh Y ngượng ngùng nói: “Lưu huynh đừng để ý bọn họ, tuy rằng lời nói khó nghe nhưng mang ý tốt, Lưu huynh vẫn là rời đi đi!”

Lưu Hồng không hề phản bác, chỉ là hướng về phí Lãnh Y, Lục Diêu chắp tay, sau đó liền men theo một phía khác của tường thấp rời đi.

Nàng đi vào một gian nhà khác để trốn tránh, trong đầu nhớ lại lời Lãnh Y nói.

Chân khí? Có phải hay không là chỉ đạo gia chân khí? Nhưng mà nhìn ba người kia cũng không có chút nào giống đạo sĩ a?

Hay là giống như lời lão Trương từng nói, trên thế giới này đúng là có tiên nhân theo trường sinh đại đạo.

Ngay khi nàng trong lòng còn đang ngổn ngang trăm bề mà không có câu trả lời, bên ngoài chợt truyền đến tiếng đánh nhau, nàng vội tới gần cửa sổ xem xét.

Đối diện cửa sổ chính là chỗ của đám người bị sát linh mê hoặc tâm trí. Tại đó, chỉ thấy nữ nhân gọi Lục Diêu kia đang dùng một cây roi thật dài tấn công những người dân trong thành.

Mỗi lần cô ta quất roi đêu có người ngã xuống, dù là ánh sáng ban đêm không tốt, nhưng dù sao cũng có ánh trăng chiếu rọi, lại thường xuyên đi đêm cùng với lão nhân đuổi thi, thị lực của Lưu Hồng vô cùng tốt.

Nàng nhìn ra, cô gái Lục Diêu kia mỗi lần tấn công đều tránh đi chỗ yếu hại, không hề ra đòn sát thủ.

Nhưng mà Lãnh Y cùng Đạo Tiến lại không thấy đâu cả.

Qua ước chừng thời gian khoảng nửa nén hương, hơn bốn năm mươi người kia đều bị đánh nằm trên mặt đất.

Sau khi những người đó ngã xuống nàng liền thấy xuất hiện trước mắt là một cỗ quan tài.

Quan tài là loại bình thường nhất bằng gỗ cây ngô đồng, bên trên cũng không hề có dấu về của năm tháng, cái này dĩ nhiên không phải đồ trong cổ mộ.

Một cỗ sát khí màu đỏ dũng mãnh tràn vào trong quan tài.

Lục Diêu hừ lạnh một tiếng, lại dùng roi quất về hướng cái quan tài mỏng manh kia, trong quan tài phát ra tiếng nổ tung, tiếp đó một bóng người phóng vút lên cao.

Người nọ hai mắt tỏa ra ánh áng hông quỷ dị, sắc mặt trắng đến dọa người, miệng liên tục cười âm hiểm.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play