Sư phụ lời nói hắn luôn khắc trong tâm, nếu không thì thật sự nhiều năm như vậy hắn cũng không thể chỉ dựa vào mồm mép kiếm tiền đi.
Tốt xấu gì hắn cũng đã ở Long hổ sơn lâu như vậy rồi, không thể đến một chút bản lĩnh thật sự cũng không học được đi.
Vậy là hai thân ảnh một lớn một nhỏ kết bạn mà đi trong ánh chiều tà.
“Hậu sự của Phan Thu Phương xử lý tốt rồi sao?”
“Xử lý tốt rồi, chồng cô ta trở về rồi.”
“Không trách gì chúng ta sao?”
“Không có, hắn luôn biết rõ ràng mẹ già và vợ hắn bất hòa, vả lại hắn cũng là con người biết lý lẽ. Đúng rồi, Phan Thu Phương lúc cuối nói gì với ngươi?”
“Mọi người đều nói nàng không tốt, chỉ có ta đồng ý giúp nàng, nàng cũng không quan tâm mọi người nhìn nàng như thế nào nhưng lại muốn giải thích với ta một việc.”
"Chuyện gì?"
“Phan Thu Phương cho ta xem trí nhớ của nàng, nàng vốn là gái làng chơi ở huyện bên cạnh, sau này quen biết với con trai của lão Lê là Lê Vân Thanh. Lê Vân Thanh không quan tâm tới thân thế của nàng, cương quyết muốn cưới nàng làm vợ. Nhưng lại không biết là, sau khi cưới nàng về, Lê lão tìm mọi cách làm khó dễ nàng, lại còn vu cáo cho nàng đánh đập, ngược đãi mình. Vì tình cảm sâu đậm của Lê Vân Thanh, nàng vẫn chịu đựng cho đến khi nàng được chuẩn đoán là không thể mang thai.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó Lê lão càng thêm có những hành động quá đáng, thề rằng phải đuổi nàng đi. Nhưng mà trời không chiều lòng người, Phan Thu Phương còn chưa bị đuổi đi thì không biết tại sao Lê lão lại ngoài ý muốn chết đi. Điều này Phan Thu Phương cũng không biết vì sao, còn mọi chuyện sau này thì ngươi cũng biết rồi đấy.”
“Ai, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh a!”
“Đúng vậy, chính là ý này.”
Bên ngoài thành Giang Ninh.
Hai người bị cánh cửa thành cao tới sáu bảy người chồng lên cản lại bên ngoài, họ cũng không có năng lực phi thiên độn địa giống tiên nhân, chỉ có thể nhăn mày thở dài.
Hai người ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy trên bầu trời không ngừng có tiếng quạ kêu cùng với quạ đen bay lượn.
Triệu Bích Long giận dữ nói: “Quạ đen đầy trời, cái này không biết trong thành có bao nhiêu người chết, ai!”
Lưu Hồng cũng gật gật đầu, đột nhiên thần sắc nàng khẽ động, nàng bước nhanh tới bên cạnh cửa thành, đặt tay lên khe hở trên cửa.
Triệu Bích Long làm ra vẻ khó hiểu hỏi: “Ngươi muốn làm cái gì vậy?”
Lưu Hồng quay lại giải thích: “Nhiều quạ đen như vậy chứng minh trong thành có rất nhiều thi thể.”
"Thì tính sao?", Triệu Bích Long nghi hoặc nói, tiếp đó hắn mới phản ứng lại.
Hắn chần chờ nói: “Lưu … đạo hữu! Tuy rằng ngươi là con gái, có rất có thể là trong truyền thuyết nhắc tới âm linh thân thể. Nhưng cổ ngữ có câu: người mang âm khí, yên lặng giấu thần, động thì phải chết. Ngươi đi vào quỷ đạo như vậy, cuối cùng chỉ sợ là hại người hại mình.”
Lưu Hồng trợn trắng mắt, hiện giờ nàng làm sao mà lo lắng nhiều như vậy, cái gì mà hại người hại mình.
Nàng không thèm để ý đến Triệu Bích Long, nhắm hai mắt lại, cảm thụ âm khí trong cơ thể mình, khống chế một chút âm khí ra khỏi cơ thể.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, sắc mặt nàng liền trắng bệch, lảo đảo đứng dậy.
“Ngươi không sao chứ? Sao lại như vậy?” Triệu Bích Long lo lắng hỏi.
Lưu Hồng nhìn hắn một cách hoảng sợ, tiếp đến nàng vươn tay phải của mình, trong không trung vung lên một cái, cùng với tiếng ca ca xuất hiện, cánh cửa nặng nề chậm rãi mở ra.
Khi cửa thành mở ra, đập vào mắt hai người là một đám thân ảnh.
Triệu Bích Long hút vào một hơi khí lạnh, chỉ thấy đứng phía sau của thành là một đám tử thi đã có chút rách nát, hư thối.
Cánh tay mảnh khảnh của Lưu Hồng lại vung lên, đám tử thi đang đứng bỗng nhiên đổ rạp xuống giống như con rối đứt dây vậy.
Nhờ ánh trăng chiếu xuống, hai người nhìn vào con đường trong thành Giang Ninh, suy nghĩ như đọng lại. Chỉ thấy trên đường cái nằm la liệt toàn là xác người đã chết.
Quạ đen và kền kền đang tùy ý đậu trên xác người mà hưởng thụ bữa tiệc xác chết. Cả tòa thành này dĩ nhiên đã trở thành một tòa tử thành, âm khí bốc lên như nước sông tràn khắp các ngõ ngách trong thành.
“Vô lượng thiên tôn a!” Triệu Bích Long thu hổi ánh mắt miệng nuốt một ngụm nước bọt.
Lúc trước hắn bày quán ở trong thành, ngồi cả nửa ngày cũng không thấy một bóng người, nhưng hiện tại, tất cả mọi người đều ra ngoài, chỉ có điều không phải đi lại ra ngoài mà là nằm toàn bộ trên mặt đất.
Quang cảnh như vậy khó trách hắn có phản ứng như thế.
Lưu Hồng cũng mang sắc mặt trắng bệch, âm khí nhiều như vậy chưa nói đến, chỉ riêng quang cảnh trước mắt này đã làm cho người ta sợ hãi.
Nàng hít sâu một hơi lấy can đảm, tuy toàn mùi hôi thối nhưng nàng cũng đã quen khi đi đuổi thi, cố lấy dũng khí bước chân về phía trước.
Triệu Bích Long vốn là muốn ngăn nàng lại, nhưng qua mấy ngày ở chung, cũng biết được tính khí của con nhỏ này rất là bướng bỉnh, không biết làm sao chỉ có thể cắn răng đi theo.