Động tĩnh bên này cũng rất nhanh bị Lê lão phát hiện, chỉ nghe một tiếng cười già nua trong gió truyền đến, tiếng cười này có vẻ rất vui sướng.
Triệu Bích Long thở dài, mở miệng nói: “Oan oan tương báo khi nào mới chấm dứt, Lê lão, bây giờ phan thu phương cũng đã chết, ngài cũng nên dừng tay đi thôi! Nếu không chớ trách bần đạo hạ thủ vô tình!”
Lưu Tiến trắng mắt nhìn hắn, thầm nghĩ ngươi đều bị người ta đánh cho tối tăm mặt mày, giờ còn mặt mũi nói ra những lời này? Quả thật da mặt không phải dày bình thường đâu!
Triệu Bích Long thoáng nhìn qua Lưu Tiến ánh mắt, cũng đoán ra phần nào ý nghĩ của hắn, cũng không tỏ ra chột dạ, chính là bày ra vẻ mặt đau thương nói: “Bần đạo cũng không muốn Phan Thu Phương có kết cục như vậy, vốn ý của bần đạo là muốn độ hóa Lê lão, sao biết kéo dài lại hại chết một mạng người.”
“Không đủ, đương nhiên là không đủ, ta còn muốn cho nàng hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh!”
Trong gió lại truyền đến tiếng quát tháo bén nhọn của Lê lão.
Lưu Tiến nhướng mày, hắn thật sự không nghĩ ra giữa mẹ chồng – nàng dâu cuối cùng có thù hận như thế nào mới có thể làm ra chuyện người một nhà tự giết lẫn nhau như vậy, thậm chí không tiếc tự sát biến thành lệ quỷ để trả thù.
Mắt thấy Lê lão lại bắt đầu muốn ra tay, Triệu Bích Long lúc này cũng đã mệ mỏi tay chân, lâm vào khốn cảnh.
Đang lúc Lưu Tiến không biết làm thế nào, đột nhiên thoáng nhìn qua thi thể của Phan Thu Phương, xung quanh bao bọc một tầng thật dày oán khí, oán khí này so với của Lê lão thì chỉ có hơn chứ không có kém.
Hắn trong lòng run lên, lật xác chết của Phan Thu Phương lên, lại lật quần áo của nàng lên, chỉ thấy trên tay trái của nàng và phía sau lưng có không ít vế lằn và tụ máu bầm.
Ngay từ đầu hắn đã thấy, Phan Thu Phương lúc còn ngu ngốc vẫn chỉ hoảng hốt xua tay phải, nhưng tay trái của nàng luôn giấu tại bên người.
Vốn nghĩ rằng đó chỉ là hành động của kẻ ngốc mà thôi, giờ nghĩ lại mới thấy có ẩn tình khác.
Hắn quyết định chứng thực suy đoán của mình, hắn đi lại gần các của Phan Thu Phương, bàn tay nắm chặt tay của Phan Thu Phương, nhắm mắt lại bắt đầu cảm nhận.
Không bao lâu, một đạo khí màu đen từ trong cơ thể Lưu Tiến tràn ra, như được dẫn đường đi vào trong cơ thể của Phan Thu Phương.
Lưu Tiến thầm nghĩ, quả nhiên chính mình không chỉ có thể hấp thu âm khí mà còn có thể phóng ra.
Theo sự điều khiển của Lưu Tiến, lượng âm khí được phóng ra tăng lên, thi thể Phan Thu Phương đã bị khí đen bao quanh.
Nhưng Lưu Tiến không phải vì được phóng thích âm khí ra ngoài mà thoải mái, ngược lại có bộ dáng uể oải như mất hết tinh thần.
Đột nhiên xuất hiện rất nhiều âm khí cũng làm cho Triệu Bích Long chú ý, hắn quay lại … vội hỏi: “Sao đột nhiên lại xuất nhiện nhiều âm khí như vậy? Lưu Tiến ngươi có biết rằng ngươi làm như vậy sẽ khiến Phan Thu Phương nhanh chóng biến thành lệ quỷ?”
Lưu Tiến thản nhiên nói: “Ngay từ đầu ta nghĩ rằng Phan Thu Phương bất hiếu, thế mà có thể hãm hại một người già đến như vậy, nhưng hiện tại ta lại thấy không phải như vây.”
Triệu Bích Long một bên dùng cành liễu đối phó với Lê lão, một bên nhí mày hỏi: “Ngươi đang nói bậy bạ cái gì vậy?”
Lưu Tiến nói: “Một cái người dám hãm hại người khác sao có thể vì bị người mình hại dọa dẫm một ahi ngày sinh ra nhiều oán khi như vậy? Nếu có chăng thì cũng chỉ có sự sợ hãi thôi chứ lấy đâu ra oán khí?”
Lưu Tiến vừa dứt lời, một đạo ánh sáng xanh từ thi thể Phan Thu Phương bay lên.
Phan Thu Phương trên thân mặc quần áo màu đỏ, sắc mặt hung ác, nàng không nhìn hai người Lưu Tiến và Triệu Bích Long mà lập tức hướng tới Lê lão đánh tới.
Lê lão cũng không cam chịu thua kém, hiện ra nguyên hình, hai cái lệ quỷ nhanh chóng lao vào nhau chiến đấu.
Hai cái quỷ tuy rằng âm khí gần như nhau nhưng oán khí của Phan Thu Phương càng lớn hơn, rất nhanh Lê lão liền rơi xuống hạ phong.
Lê lão đang muốn chạy trốn lại bị Phan Thu Phương gắt gao cuốn lấy, cái này nữ nhân không tiếc tự sát biến thành lệ quỷ để trả thù cũng không dùng tay chân mà trực tiếp dùng miệng cắn tới.
Lê lão muốn trốn tránh nhưng như trước không có kết quả. Không lâu sau, Lê lão bị Phan Thu Phương cắn rời linh thể.
Nhìn thấy linh thể của Lê lão bị cắn ròi, Phan Thu Phương lẳng lặng lơ lửng ở không trung, nhìn đến xuất thần, đã không còn sự hung ác như lúc trước.
Triệu Bích Long khẩn trương, đã chuẩn bị sẳn tư thế chiến đấu, nhưng dường như Phan Thu Phương cũng không có địch ý đối với bọn họ.
Nàng xoay người, hướng Lưu Tiến bay tới, Triệu Bích Long đang định ra tay lại bị Lưu Tiến ngăn lại.
Tới gần Lưu Tiến, nàng liền áp trán của mình vào trán của Lưu Tiến, một lát sau, âm khí trên người Phan Thu Phương biến mất, toàn bộ âm khí hướng vào trong thân thể Lưu Tiến chui vào.
Mà Phan Thu Phương cũng biến mất.
Lưu Tiến ý thức bắt đầu mơ hồ, cả người trực tiếp ngã xuống đất.