Hai người liền đi tới Lưu Thủy thôn, trong thôn có lão nhân họ Lê, ba ngày trước không biết vì sao đột nhiên chết đi.
Có người nói là ngoài ý muốn, cũng có người nói là do con dâu lão hại, tóm lại tin đồn đầy rẫy.
Theo lời người trong thôn nói, chồng của Lê lão chết sớm, con trai thì làm việc ở bên ngoài, trong nhà chỉ có co con dâu vừa mới cưới đầu năm nay.
Con dâu lão là người thôn bên cạnh, nổi tiếng chanh chua, bởi vậy Lê lão đã bị con dâu ngược đãi khi còn sống, thường thường không cho ăn cơm, lão Lê đáng thương chỉ có thể một thân một mình đi lên trấn ăn xin.
Nhưng những tin đồn này đều bị con dâu lão là Phan Thu Phương cực lực chối bỏ.
Khi hai người đi vào nhà Lê lão, thấy ở đây đã bị rất nhiều người vây quanh.
Hai người liếc nhìn nhau đều tỏ ra nghi hoặc.
Lẽ bình thường, đối với loại sự việc này mọi người thường là e sợ xui xẻo, tránh còn không kịp. Sao những người này lại không hề e sợ mà như muốn cho mình càng thêm có chút liên quan?
Có người dân chú ý tới hai người, vội vàng hô to: đạo trưởng tới rồi!
Người dân xung quanh đều cố ý tránh đường cho hai người, trưởng thôn đi lên nói với họ: “Đạo trưởng, ngươi đã tới, ngươi xem này này này …”
Hai người nhìn vào bên trong, chỉ thấy Phan Thu Phương hai mắt thất thần, phía dưới tiểu tiện không kiểm soát, miệng đang ra sức cắn chặt một bộ quần áo cũ mùa hè.
Còn thì thào tự nói cắn chết ngươi cái bà già này.
Triệu Bích Long tiến lên kiểm tra Phan Thu Phương, Lưu Tiến thì đi đến một bên xem xét quan tài. Cái quan tài làm bằng gỗ cây ngô đồng, là loại quan tài rất rẻ tiền, bình thường người nghèo vẫn dùng.
Lưu Tiến thử mở nắp quan tài nhưng nó không hề nhúc nhích.
“Ba hồn đã bị mất hai, không chết cũng thành kẻ ngốc. Hiện giờ ta phải giúp nàng gọi hồn, Lê lão liền giao cho ngươi.” Triệu Bích Long đứng dậy nói.
Lưu Tiến gật đầu, hắn xoay người bảo trưởng thôn cho người lên trấn trên tìm cửa hàng vàng mã mua một cái hình nhân, lại chuẩn bị thêm máu gà trống, buổi tối thì tìm người tới nâng quan tài.
Trưởng thôn đương nhiên là đáp ứng, cái xác này để đây thế nhưng là làm lòng người trong thôn hoảng sợ, nếu không thể xử lý vậy cũng chỉ có thể đem đi đốt.
Mục đích của Lưu Tiến rất đơn giản, hắn không phải đạo sĩ, cũng không biết làm lôi phù, địa phù hay hỏa phù …, hắn chỉ có thể làm một ít thủ pháp dân gian.
Lấy hình nhân lừa âm hồn Lê lão đi ra, rồi ở thời điểm nàng tấn công hình nhân, dùng máu gà trống vây nàng lại.
Chỉ cần nàng bị vây lại trong người hình nhân, vậy thì đơn giản rồi, dùng phù chú là xong việc, mà chuyện sau này thì để cho Triệu Bích Long làm.
Màn đêm buông xuống.
Lưu Tiến lấy được lưới bắt cá đã nhiễm máu gà trống từ thôn dân, treo lên trên trần nhà, đồng thời, trên mặt đất rải vôi trắng.
Lại đem hình nhân đặt ở trên giường ngủ của Phan Thu Phuong, trên hình nhân dán phù thế thân chế từ máu của Phan Thu Phương. Tiếp đến đem Phan Thu Phương cột lại đề phòng nàng làm ra chuyện xấu gì đó.
Làm xong hết thảy, Lưu Tiến liền nấp vào một ngăn tủ bên cạnh đó.
Mà Triệu Bích Long thì mang theo cờ chiêu hồn và đèn dẫn linh đi trong thôn tìm kiếm hai hồn bị dọa chạy của Phan Thu Phương.
Giờ Tý, một cơn gió lạnh bất ngờ thổi tới, đột nhiên, cánh tay của hình nhân trên giường không hề có dấu hiệu mà bị rách, tiếp đến là chân.
Lưu Tiến cũng không vội vàng, hắn đoán Lê lão cũng chưa thỏa mãn.
Nếu Lê lão không tự mình hiện thân dọa Phan Thu Phương thì làm thế nào mà dọa chạy được hai hồn của nàng?
Quả nhiên, lại thêm một lát, Lê lão cảm thấy như vậy chưa đủ, chỉ thấy từ trong quan tài, một luồng ánh sáng xanh bay ra, đám vôi trên mặt đất xuất hiện một đám dấu chân, loại chân bó ngày xưa.
Dấu chân bước đi từng bước tới gần chỗ hình nhân trên giường, không bao lâu, trên người hình nhân vang lên tiếng lách cách.
Lưu Tiến nhìn qua khe cửa tủ thấy phần cổ của hình nhân đã bị cái gì đó bóp cho méo mó.
Thấy thời cơ đã đến, Lưu Tiến dùng sức kéo dây dừng, lưới đánh cá trên trần nhà rơi xuống, đem cả hồn phách Lê lão cùng hình nhân bao vào bên trong.