Nguyệt Như mơ hồ nhấp nháy đôi mắt màu hổ phách sẫm, cảm thấy đầu óc choáng váng. Lồng ngực cô siết chặt, giống như có một bàn tay đang bóp nát phổi của cô, khiến cô không thể thở được.
Không phải chứ..
Hỏng rồi.
Chuyện này hỏng bét hết cả rồi..
Nguyệt Như ngẩng cao đầu, che giấu tình trạng không hề ổn của mình, đôi mắt tròn mềm mại cố làm ra vẻ bình tĩnh khi nhìn thẳng về phía trước, nơi người thị nữ ngã xuống, hai gò má sưng lên, trên khóe miệng rỉ máu.
Không..
Làm ơn..
Đừng mà..
* * *
- Tỷ tỷ.. tỷ tỷ muốn quản chuyện này thật sao?
- Đây không chỉ là "quản", từ từ rồi đệ sẽ hiểu. - Nguyệt Như cẩn thận ngó nghiêng, sau đó quay lại dặn dò. - Đệ đệ ngoan, mau đi tìm một thị nữ, ai cũng được, chỉ cần không phải người viện chúng ta và viện Đồng di nương, sau đó dẫn tới đây, nhớ phải làm như vô tình đi ngang qua. Hoặc không, không cần, đi tìm mẹ của đệ, có thể hãy bảo người cũng tới, cứ nói là tỷ cần người giúp là được.
- Tỷ tỷ.. Tỷ tỷ định làm gì vậy? - Cảnh Minh mờ mịt chớp mắt.
- Tỷ quậy phá, muốn xưng tội với người. Đệ đi mau lên, ha. - Nguyệt Như mỉm cười, khẽ đẩy vai cậu em trai. Cảnh Minh nghiêng đầu bối rối, nhưng thấy hỏi nữa cũng không có tác dụng gì, chỉ đành nghe theo sắp xếp của tỷ tỷ, ngoan ngoãn chạy đi.
Nguyệt Như nhìn thằng bé chạy đi dứt khoát, cuối cùng hít sâu một hơi, xoay bánh xe lăn, tiến vào Đồng Liên viện.
- Trong này náo nhiệt quá, có gì hay để ta nghe không?
Nguyệt Như cất tiếng cười ngọt ngào, thư thả tiêu sái lăn bánh xe bước qua cánh cổng gỗ sồi cao lớn. Giọng của Nguyệt Như ở thế giới cũ vốn đã bị phá hỏng, trở nên rất trầm, khàn và đục, nhưng giọng của Thanh Bình thì vẫn còn nguyên vẹn, cao và mảnh, lại lanh lảnh trong veo, thành ra khi cô giở cái giọng mỉa mai xấu tính vốn chỉ dùng để kiếm chuyện của mình ra thì hiệu quả phải tăng gấp ba trăm lần. Liễu Khánh chững tay lại, quay mặt nhìn cô, ánh mắt chuyển biến từ hoang mang sang chút gì đó giống như chán ghét. Nàng quay lại, khuỵu gối hành lễ, giọng đều đều nhàn nhạt:
- Đại tiểu thư.
- Ta vừa mới tỉnh lại, có nhã hứng đi dạo một chút. - Nguyệt Như chống cằm, chớp mắt - Lại bị các ngươi quấy rầy rồi. Đáng tội gì đây?
Liễu Khánh nhướn mày, cẩn thận điều chỉnh để không biến thành một cái trợn mắt, cất giọng cung kính mỉa mai:
- Đồng Liên viện dạy dỗ thị nữ, làm kinh động Đại tiểu thư, nô tỳ xin nguyện chịu phạt.
- Uhm hum, rất hiểu chuyện. - Nguyệt Như kín đáo cười một cách tinh quái, sau đó khẽ phất tay áo, chắp tay đặt nhẹ lên đùi, dáng điệu của chủ mẫu nghiêm trang, trên khóe miệng nở nụ cười phúc hậu ôn hòa.
Nhìn qua, còn có chút giống thánh nữ..
- Ta thấy ngươi hiểu lễ nghĩa như vậy, cũng không tức giận nữa. Mau, đỡ thị nữ đó dậy đi, mang qua đây để ta xem.
Sao nào, mọi người nhận xét đi, cô cười có giống nữ chính ngọt ngào thơ ngây thánh thiện trên phim truyền hình không? Có đủ sức lay động lòng người không?
Liễu Khánh ngước mắt nhìn cô, ánh mắt có chút ngơ ngác bối rối. Nguyệt Như tít mắt nhìn nàng ta, trong lòng cố kìm một cái nhếch mép khinh khỉnh.
Chắc bất ngờ lắm nhỉ, đang chuẩn bị để đối diện với việc bị nạt nộ hả? Ai chà, xin lỗi tiểu cô nương nhé, hôm nay Cao Thanh Bình có hơi mệt rồi, không còn sức thị uy đâu. Kiều Nguyệt Như dịu dàng nhân hậu này sẽ thay thế vị trí của nàng ấy!
- Nào, người đâu, đỡ cô ấy dậy đi.
Mặc kệ Liễu Khánh đang ngây ra như phỗng, cô vẫy tay ra hiệu cho các nữ tỳ đứng xung quanh. Bọn họ liền theo phản xạ tiến lên trước, muốn đỡ đồng liêu của mình dậy.
- Các ngươi ăn ngân lượng của ai, hầu hạ ai? Ta yêu cầu các ngươi làm gì?
Đám thị nữ khựng lại, nhất loạt đều sững người như tượng gỗ. Nguyệt Như khẽ nghiêng đầu, nhận ra ngay giọng nói bay bổng thoát tục ấy, liền khe khẽ nhíu mày. Cao Thanh Bình, bình thường cô làm thế nào chống lại mị lực của những âm sắc êm tai này vậy?
- Nhị tiểu thư - Giọng Liễu Khánh vang lên cung kính.
Nhị tiểu thư..
- Đại tỷ tỷ, làm phiền đến tỷ rồi - Tiếng cười thanh thoát ngọt ngào vang lên, hòa cùng giọng nói đầy mị lực êm ái. Nguyệt Như gõ gõ hai cái vào tai, thở dài mệt mỏi.
Cô không có nhu cầu đụng phải trùm cuối ngay lần đầu tiên ra trận đâu..
- Không phiền, không phiền. - Nguyệt Như cười khe khẽ, trong khi cõi lòng thì gào ầm lên là "bố thấy mày phiền d*ll chịu được" - Muội muội hôm nay hình như tâm trạng không tốt nhỉ, có quấy rầy muội không?
Muội muội.. Nguyệt Như đang thấy rất - gai - miệng, đành ho khan một tiếng. Khiếp thật, Thanh Bình mà thấy cô "tình như tỷ muội" với ả này, chắc cô ấy trở ngược từ Quỷ Môn Quan về đây cho cô một cái bạt tai mới yên lòng mà đầu thai được. Nói nào ngay, nữ nhân kia mở to đôi mắt phượng xinh đẹp, rõ ràng hoang mang cực độ với sự thay đổi chóng mặt của "người phụ nữ thép" này.
À đấy, có ai muốn nghe Cao Thanh Hà - tài nữ nức tiếng kinh thành có ngoại hình thế nào không? Ngắn gọn thôi: Lạc nhạn, trầm ngư, tu hoa, bế nguyệt! Mắt phượng sắc sảo, tóc đen nhánh như huyền thạch, làn da mượt mà, chiếc cổ thiên nga trắng cao ngạo, gương mặt thanh tú luôn ửng hồng tựa có cánh đào lướt qua, ngũ quan hoàn mỹ, nét ngài mảnh dẻ, khuôn miệng cười duyên dáng, bước đi uyển chuyển, tựa như áng mây mềm trên đỉnh Phù Vân. Thề danh dự, Nguyệt Như gọi Thúy Kiều ra solo 1: 1 chắc còn được luôn ấy chứ. Là con gái nên tất nhiên Nguyệt Như cũng rất ghen tị, hầy, xinh thế này, đến cô cũng còn mê mẩn..
- Đại tỷ ghé thăm, tâm tình của muội đã tốt lên rồi. - Thanh Hà khéo léo cười - Đại tỷ bị thương đã đỡ nhiều chưa? Muội muội gần đây bận rộn, không có thời gian ghé thăm tỷ, mong tỷ tỷ thứ lỗi
D*ll muốn qua thì có, Nguyệt Như nghĩ thầm. Có khi cô ta đang lập đàn cầu nguyện cho Thanh Bình chết đi cho sớm ấy chứ. À mà hình như thành công rồi nhỉ, Thanh Bình chết thật rồi mà..
- Ừ, đến hôm nay là có thể ra ngoài được rồi - Nguyệt Như qua loa gật đầu, quyết định không dây dưa tâm tình với Thanh Hà thêm nữa, liền trở lại chuyện chính - Muội tâm trạng cũng khá hơn rồi nhỉ? Phụ thân làm quan lớn trên triều, trước giờ lấy nhân đức làm trọng, muội muội nếu thấy có thể khoan thứ cũng nên khoan thứ. Đừng vì chút nóng giận mà làm ảnh hưởng đến tôn nghiêm và danh tiếng của mình.
Thanh Hà liếc mắt về tiểu thị nữ kia, chắc chắn hoàn toàn hiểu ý Nguyệt Như. Nàng ta cười đon đả, cúi người hành lễ với một vẻ mỉa mai rất đỗi yêu kiều:
- Tỷ tỷ dạy phải.
Ơ, ngoan dữ nhỉ? Không cãi câu nào à?
- Vậy..
Nhưng trước khi Nguyệt Như kịp mở miệng nói thêm câu nào, nàng ta sải chân, bước một mạch tới trước mặt tiểu thị nữ ấy, một tay nâng cằm nàng lên:
- Ta hỏi ngươi, có phải ta đang phạt ngươi, đang nhẫn tâm với ngươi không?
Mặt tiểu cô nương dù đang đỏ tấy, vậy mà thoáng chốc đã tái nhợt. Nàng vội vã lắc đầu nguầy nguậy, đồng thời lắp bắp:
- K.. Không phải, thưa tiểu thư.. L.. Là do nô tỳ sai quấy.. nô tỳ tình nguyện chịu phạt.. là nô tỳ tự mình phạt mình..
Nguyệt Như tái nhợt hết cả mặt mày.
Thôi - xong - rồi!
Còn dạy thị nữ trước!
Thế này dù có gặng hỏi người thị nữ bị đánh hay tra khảo những thị nữ khác, họ dù muốn dù không cũng sẽ nhất loạt nói rằng họ không hề dùng hình!
Thanh Hà nhếch mép cười, vô cùng đắc ý. Nàng phất tay áo, nhẹ nhàng lùi lại, đôi mắt phượng nhếch lên nhìn thoáng qua hướng Nguyệt Như, khẽ nhún gối hành lễ, sau đó vỗ tay hai cái. Một chiếc ghế được mang ra, nàng phất váy ngồi xuống, điềm đạm và đường hoàng, miệng cười duyên dáng, cất giọng êm ả:
- Vậy cứ tiếp tục đi.
Cái mịa, sao cô ta có thể bình thản cho một cuộc tra tấn tiếp tục diễn ra sau khi đã bị nhắc nhở trực tiếp như vậy chứ? Không biết e ngại là gì hả?
Ngông cuồng quá thể!
Nguyệt Như trợn mắt, mở miệng định khuyên can. Nhưng họng cô nghẹn đến đau đớn, đến mức không thể thở nổi. Tiếng "chát" cay nghiệt vang lên là mỗi lúc sức lực cô một kiệt quệ, và đến khi người hầu nữ ấy gục xuống, Nguyệt Như đã siết chặt ngực áo, bấu lấy bánh xe lăn đến tay nổi gân xanh.
Cô muốn bỏ chạy. Nhưng bỏ chạy thì tức là thua.
Nếu ở lại, cô cũng không trụ được. Vậy cũng là thua.
Thế trận mất cân bằng, mục đích cứu nữ tỳ ấy cũng không hoàn thành. Và giờ, cô vẫn phải duy trì cái sự oai nghiêm vốn có của một đích trưởng nữ cao ngạo và mạnh mẽ. Vì tương lai cô phải sống ở nơi đây, ngày ngày đều sẽ gặp nữ nhân đáng sợ kia.
Nguyệt Như không thể gục ngã được.
Nhưng cũng không thể trụ vững thêm được.
Lồng ngực cô thắt chặt, đến tưởng như sắp vỡ tung.
Đến cuối cùng, khi mí mắt sập xuống, đọng lại chỉ còn một màn tối đen, Nguyệt Như mơ hồ nghe có tiếng người la hét.
Sau cùng, đến tai cô cũng ù đặc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT