Đàm Dật Trì tức giận trở về công ti, tâm trạng có chút bất ổn, tuy đối với anh số tiềm một trăm triệu ấy chỉ như một hạt cát giữa xa mạc mênh mông nhưng khi Tĩnh Ngữ mở miệng đòi tiền từ anh thì anh có cảm giác như bản thân đã đánh mất một thứ gì đó. Mà thứ đó chính là sự tin tưởng anh dành cho cô, anh tin rằng cô không như những người phụ nữ khác, ít ra trong trái tim cô vẫn giữ được sự non nớt, thuần khiến vốn có.

Vậy mà cuối cùng cô vẫn khiến cho anh thất vọng, sự tham có lẽ là một bản tính khó để có thể sửa đổi.

Được thôi, cô yêu tiền, anh cho cô, nhưng mong rằng sau này cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa, cũng đừng mong lấy thêm bất cứ thứ gì từ chỗ anh. Dù sao thì, ngay từ đầu anh đã không có thiện cảm với cô, bây giờ cũng chẳng cần phải thay đổi suy nghĩ làm gì nữa.

“Cốc! Cốc! Cốc!”

“Đàm tổng!”

Là trợ lí của anh đang gõ cửa bên ngoài, nhưng anh lại hậm hực quát mắng: “Cút!”

Trợ lú vốn hiểu rõ tính khí của anh, không những không đi mà còn nghiêm giọng, nói: “Tổng giám đốc, lúc nãy mẹ anh gọi cho anh không được nên đã gọi đến công ti, nói là muốn anh tối nay về Đàm gia ăn cơm.”

Đàm Dật Trì trầm mặc một lúc, sau đó cất tiếng, nhưng giọng điệu không được mấy thiện ý: “Biết rồi.”



Cầm tờ chi phiếu trên tay, Tĩnh Ngữ cảm thấy mỗi bước đi đều rất nặng nề, cô có cảm giác như mình sắp không thở nổi, cứ như bị một thế lực nào đó đang muốn vùi dập cô, dẫm đạp lên cô.

Ánh trùng dương dần buông xuống, để lại một mảnh trời tăm tối, Tĩnh Ngữ bước từng bước đến bệnh viện, đáy mắt hiện lên sự mệt mỏi.

Cô đi tìm bác sĩ và nói với bác sĩ về vấn đề phẫu thuật, họ bảo sẽ sắp xếp và tiến hành phẫu thuật trong thời gian sớm nhất, trên tinh thần, có thể là tuần sau.

Nghe vậy, Tĩnh Ngữ cũng đã yên tâm hơn rất nhiều, chỉ cần chuyện này qua đi, chỉ cần Tĩnh Văn được khoẻ mạnh, cho dù có vạn tiễn xuyên tâm cô cũng sẽ cam chịu mà bước lên phía trước che chắn cho em gái.

Bên ngoài trời đã tối, Tĩnh Văn đang ở trong phòng ăn cháo, nhìn em ấy ăn ngon miệng cô mới chợt nhớ ra đến giờ bản thân vẫn chưa có gì bỏ cào bụng.

“Chị! Sao hôm nay chị lại đến trễ như vậy?” Nhìn thấy cô đến Tĩnh Văn rất vui, hai mắt sáng rỡ như có ánh sao.

Cô mỉm cười dịu dàng: “Chị phải đi làm mà, nhưng không phải chị vẫn tranh thủ thời gian đến thăm em sao?”

Em ấy cười hì hì, lại tiếp tục ăn cháo.

Tĩnh Ngữ bước đến bên cạnh em mình, nhẹ nhàng xoa đầu em ấy: “Tĩnh Văn, chị có một tin vui muốn nói cho em biết, chúng ta sắp được về nhà rồi.”

“Về nhà? Thật sao?” Mặc dù không nói ra nhưng em ấy thật sự rất nhớ nhà, nhớ chốn quê yên bình, em ấy không thích ở bệnh viện, càng không thích cảm giác cô đơn này.

“Ừm, có thể tuần sau em sẽ được làm phẫu thuật, chúng ta sắp được về nhà rồi.” Cô mỉm cười đáp, cố che giấu đi sự lo sợ trong lòng.

Nhưng Tĩnh Ngữ đã lớn rồi, em ấy sao có thể không hiểu chứ?

“Phẫu thuật? Nhưng em sợ đau lắm, với lại… lỡ như… em mãi mãi cũng không thể tỉnh lại, mãi mãi không được gặp chị, gặp bạn bè nữa thì sao?” Đôi mắt em ấy ngây thơ nhìn Tĩnh Ngữ.

Tĩnh Ngữ đỏ mắt, môi mím chặt, vờ như đang tức giận mà nhéo má Tĩnh Văn: “Khờ quá! Em nói gì vậy? Bác sĩ ở đây rất giỏi, chắc chắn sẽ có thể chữa khỏi bệnh cho em. Tin chị, sẽ không sao đâu.”

Tĩnh Văn gật nhẹ đầu, mếu máo lao vào lòng chị mình: “Em tin chị.”

Bầu không khí chợt trở nên im ắng và nặng nề, Tĩnh Ngữ không kìm được nước mắt, vội vàng lau đi rồi ôm chặt lấy em gái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play