Mới sáng sớm Triệu Vân Trác đã gọi đến cho anh, cằn nhằn một lúc lâu vì chuyện tối qua, cứ như là đang trút giận thay cô người mẫu đó vậy, cực kì là thương hoa tiếc ngọc.
“Đàm Dật Trì, tôi nói cậu này, cậu không thể nhẹ nhàng với người ta được à, sao lại nặng lời như vậy? Cậu không biết đâu, cô ấy đã đến chỗ tôi khóc bù lu bù loa, vô cùng đáng thương. Mà rốt cuộc là cậu bị sao vậy? Tự nhiên kêu tôi tìm người đến rồi lại đuổi người ta đi? Tôi nói cậu nghe, cô gái mười chín xuân xanh kia cũng không bằng một góc của cô người mẫu này đâu, sau này đừng có mà hối hận.”
“Triệu Vân Trác, cậu đi chết đi! Nói khùng nói điên gì vậy?” Anh cảm thấy tức giận, không bằng một góc vậy mà anh lại chỉ có thể cứng lên vì cô, không lẽ anh thật sự thích một cô gái như vậy, non nớt, trẻ trung?
“À, được, được, được, xem như là tôi sai, tất cả là lỗi tại tôi.” Triệu Vân Trác thở dài sau đó chợt nhớ ra gì đó: “Phải rồi, xém quên mất chuyện chính, cậu đã nghe tin gì chưa? Thiên Kỳ trở về rồi, nghe nói là thất bại ở nước ngoài nên quay về nước nương nhờ bạn bè, người thân.”
Đàm Dật Trì mặt không biến sắc, cứ như là bị liệt mặt vậy, còn lạnh hơn cả băng: “Ừm.”
Triệu Vân Trác: “Chỉ ừm thôi hả? Cô ta chính là người đã khiến cậu bị bệnh đó, cậu không có cảm giác gì hết à?”
“Cậu nói thử xem, tôi nên có cảm giác gì? Vui mừng hay tức giận?” Anh lạnh nhạt nói, thật sự không muốn quan tâm đến.
“Không phải như vậy, chỉ là… cũng không nên vô cảm thế chứ?” Triệu Vân Trác không biết nói sao, nhưng sau khi cô ta ôm tiền bỏ đi, anh khi đó vừa bị lừa tiền vừa bị lừa tình, vô cùng suy sụp, đã vậy còn không thể làm chuyện đó với phụ nữ, Triệu Vân Trác nghĩ rằng anh phải rất yêu cô ta chứ, thậm chí còn là một chấp niệm cũng nên, vậy mà khi nghe tin cô ta trở về anh lại không có phản ứng gì. Sáu năm, không dài không ngắn nhưng… có thể dễ dàng quên đi như thế cơ á?
“Cô ta và tôi sớm đã không còn liên quan, nếu cậu thích thì cứ mạnh dạn tỏ tình, tôi không có vấn đề gì.” Đàm Dật Trì nói đùa mà nghiêm túc y như thật khiến Triệu Vân Trác phải rùng mình.
“Này, này, này, ăn nói kiểu gì đó? Ai tỏ tình với cô ta? Tôi còn minh mẫn lắm, không có bị thần kinh.” Triệu Vân Trác lập tức phản bác lại, người như cô ta, vây vào chỉ thêm xui xẻo, mà Triệu Vân Trác anh đương nhiên không thể là kẻ xui tám kiếp đó.
“Ha, ai biết được, duyên phận ấy mà, không đến thì thôi, đến rồi cản không kịp đâu.” Anh nâng ly cà phê lên thưởng thức, khoé môi cong lên đầy giễu cợt.
Đầu giây bên kia Triệu Vân Trác đang tức điên lên: “Đàm Dật Trì!”
Sau đó, Đàm Dật Trì lập tức tắt máy, anh đâu có rảnh mà nghe Triệu Vân Trác mắng chứ. Chọc chó là bỏ chạy là nghề của anh rồi, nhưng mà… chọc người thì… người lại bỏ chạy mất, có muốn tìm lại cũng không tìm được.
Đàm Dật Trì thở dài, đột nhiên lại cảm thấy hai từ “duyên phận” này thật nực cười, anh vốn đâu phải là một người tin vào duyên phận, nó phải nằm ở việc anh có thích hay là không, anh không thích, ai ép được anh?
Nhưng mà lần này, anh rõ ràng không yêu thích cô đến mức cuồng điên, vậy mà cơ thể lại có phản ứng với cô, thậm chí chỉ nghĩ đến thôi là đã khó chịu. Nói xem, có phải rất hoang đường không?
Không lẽ là vì đã lâu không làm tình nên anh thèm thuồng cảm giác được âu yếm một cô gái nhỏ trong lòng, được là một ông chú già biến thái chọc ghẹo một đứa con gái mới lớn? Cơ mà nghĩ kĩ lại, đúng thật là cảm giác cũng rất được.
Đột nhiên Đàm Dật Trì lại cười một mình còn đãng trí mà bỏ thêm muối vào cà phê: “Đệt! Mặn vậy?”
Chợt, tiếng chuông điện thoại vang lên, anh còn tưởng là Triệu Vân Trác lại gọi đến, nhưng không phải, là số lạ, không lẽ trợ lí của anh đổi số mới rồi, anh nghe nói cậu ấy vừa được vợ mua cho chiếc điện thoại mới, nói đến đây là đã cảm thấy không đáng mặt nam nhi, đàn ông con trai lại phải xin xỏ tiền vợ, anh thật không hiểu nổi tại sao phải như vậy.
“Có chuyện gì?” Anh vừa đổ ly cà phê mặn chát kia đi vừa nói.
“A Trì, anh còn nhớ em không?” Giọng đầu dây bên kia là một người phụ nữ, cảm giác thực xa lạ nhưng lại quen thuộc.
Đàm Dật Trì khựng lại, anh nghiến răng: “Sao cô lại biết số điện thoại tôi?”
“Là em xin từ chỗ Triệu Vân Trác. Sao vậy? Anh không vui khi biết tin em trở về hả?” Giọng cô ta nặng trĩu, như đang đau đớn lắm vậy.
Lúc này, Đàm Dật Trì thật sự muốn chửi thề, không ngờ nói đi nói lại cái tên Triệu Vân Trác đó vẫn phải bội anh vì đoá hoa không sắc này, không phải không sắc là vì cô ta xấu, mà là vì cô ta quá dơ bẩn, quá trơ trẽn, vốn đã không còn giữ được màu sắc thuở ban đầu.
“Cô muốn gì ở tôi? Muốn tiền từ tôi, hay là… muốn quay lại?” Anh trầm mặc, trên đầu như có sấm chớp đùng đoàng, anh không ngờ cô ta lại dám tìm đến anh sau những gì cô ta đã làm.
“Em… em không phải muốn tiền từ anh, em…”
Anh ngắt lời: “Vậy là cô muốn quay lại với tôi?”
“Em…” Cô ta ậm ừ một lúc: “Chúng ta có thể gặp mặt mói chuyện một lần không? Chỉ lần này thôi! Được không?” Cô ta thành khẩn van xin, kể ra cũng tội thật, nhưng là tội lỗi đầy mình.
“Hừ! Xem tâm trạng của tôi thế nào đã.” Vừa dứt câu anh đã lập tức ngắt máy rồi quăng điện thoại sang một bên, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
“Cũng mặt dày quá nhỉ? Để tôi coi, cô sẽ diễn vở kịch gì.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT