Sau khi đã bình tĩnh lại, Tĩnh Ngữ không khóc nữa, cô đi vứt chiếc áo sơ mi của anh vào thùng rác, tự gạt mình rằng chưa từng có chuyện gì xảy ra. Dù sao cũng không có ai biết, chỉ cần cô không nghĩ đến nữa, chắc sẽ sớm quên được thôi, cứ xem như là… trải nghiệm đầu đời đi.

Hôm nay Tĩnh Ngữ không đến chỗ làm thêm mà tranh thủ thời gian đến bệnh viện thăm em gái, cũng đã mấy ngày rồi cô không đến, không biết em ấy có cảm thấy cô là một người chị vô trách nhiệm không nữa.

Đứng trước phòng bệnh, cô chứ chần chừ không dám bước vào, trong lòng cô có chút lo sợ, cô sợ bản thân không xứng làm một người chị nữa, đêm qua… dường như đã thay đổi cả cuộc đời cô, đến bản thân cô cũng cảm thấy mình thật dơ bẩn.

“Chị của Tĩnh Ngữ phải không? Cô đến rồi à?” Bỗng, bác sĩ bước đến: “Cô có rảnh cùng tôi nói chuyện một chút không?”

“Ừm, được, đương nhiên rồi.” Cô đi theo vác sĩ vào phòng làm việc, trong lòng thấp thỏm không biết là đã xảy ra chuyện gì.

“Cô không cần căng thẳng, tôi chỉ muốn nói với cô về vấn đề kêu gọi từ thiện, lần này quả thật đã kêu gọi được một số tiền từ cộng đồng mạng và những người có lòng hảo tâm, chỉ là tình trạng của em cô không quá nặng nên bệnh viện đã xét cho một hoàn cảnh khác khó khăn hơn. Gia đình họ rất nghèo, còn có con nhỏ, mà người chồng còn là trụ cột chính trong gia đình, người vợ phải vất vả chạy vạy khắp nơi, thật sự rất đáng thương.” Bác sĩ sợ cô không thể thông cảm nên mới nói với cô nhiều như vậy đến khiến cô đồng cảm với hoàn cảnh nhà họ.

Tĩnh Ngữ không nói gì, cô im lặng một lúc rồi chợt mỉm cười, là nụ cười khổ: “Không sao, tôi sẽ tự lo liệu, thay tôi gửi lời hỏi thăm đến gia đình đó, mong người chồng có thể bình an vô sự.”

Cô đương nhiên hiểu, cô không phải là người đáng thương nhất, cũng không phải là người khổ nhất, người khác cũng không có nghĩa vụ với đồng cảm với cô, cảm thông cho cô, số tiền đó, có thì tốt, không có thì vẫn vậy, dù sao đó cũng không phải là tiền của cô, cô có quyền gì đòi hỏi. Chỉ là, cô có thể gắng gượng thêm bao lâu, em cô phải chờ đến bao giờ? Con đường này, sao lại chông chênh đến vậy?

Tĩnh Ngữ chậm rãi đi đến phòng bệnh của em mình, mở cửa và chậm rãi đi vào, dường như em cô đang ngủ, nghe thấy tiếng mở cửa thì choàng tỉnh.

“Chị đến rồi, cuối cùng chị cũng đến, ngày nào em cũng chờ chị hết nhưng mà chờ đến tối cũng không thấy chị.” Giọng em ấy nũng nịu, có chút dỗi hờn nhưng lại nhanh chóng mỉm cười vui vẻ, thật sự rất ngoan.

Nhưng cũng vì Tĩnh Văn quá ngoan ngoãn nên mới khiến cô cảm thấy chạnh lòng, còn nhỏ như vậy nhưng lại buộc phải hiểu chuyện, buộc phải trưởng thành.

Không lẽ sau này em ấy cũng sẽ giống như cô, bị người ta xem thường, rẻ rúng, bị thế giới này vùi dập chỉ vì… nghèo sao?

Vậy nên cô cần phải cố gắng hơn nữa, cô phải để em cô có một cuộc sống tốt hơn cô.

Tĩnh Ngữ mỉm cười xoa đầu em gái: “Sao này chị sẽ thường xuyên đến thăm em, sẽ không để em một mình nữa, có được không?”

“Ừm!” Tĩnh Văn mỉm cười, vui vẻ gật đầu nhưng sau đó lại buồn buồn: “Sao mắt chị lại đỏ? Chị khóc sao?”

“Không có, bụi vào mắt thôi.” Cô vội vàng quay mặt đi, che giấu đôi mắt sưng đỏ vì khóc nhiều.

“Chị à!” Tĩnh Văn nhẹ giọng, mếu máo gọi chị.

“Phải rồi, dạo này em có chăm uống thuốc không đó, có lén lút nhả ra không?” Tĩnh Ngữ đổi sang chú đề khác, cô sợ còn như vậy thì cô sẽ lại khóc mất.

Tĩnh Văn lắc đầu: “Không có, em uống hết luôn, chị thấy em có gỏi không?”

“Giỏi lắm!” Cô mỉm cười đáp.

“Nhưng mà… Tĩnh Văn không thích uống thuốc, có thể không uống nữa không?”

Tĩnh Ngữ cúi đầu không đáp, cô cũng không biết nên làm sao, đột nhiên lại cảm thấy nghèn nghẹn nơi cổ họng.



Đêm đó, ở quán rượu ven đường, có hai chàng trai kì lạ, mặc vest, đi giày da vào uống rượu, khiến chủ quán cũng phải cạn lời. Trước giờ chưa từng thấy có người nào ăn mặc nghiêm túc như vậy vào một quán rượu nhỏ bao giờ.

“Ông chủ, lấy thêm mồi và rượu!” Đàm Dật Trì đã uống liên tiếp mấy chai rượu trắng nhưng vẫn muốn uống tiếp, cũng không biết là bị gì.

Triệu Vân Trác cảm thấy hơi kì lạ, không lẽ đêm qua anh lại “lực bất tòng tâm” nên tâm trạng không tốt?

“Sao vậy? Cô gái đó không vừa ý cậu à? Tôi cứ tưởng lâu lâu đổi gió một chút thì sẽ có tác dụng chứ ta? Hay là tại cô ta tầm thường quá? Đúng là có hơi gầy thật, nhưng mà cũng đâu đến nỗi.” Triệu Vân Trác cứ như tự hỏi tự trả lời, không thể nào vô tri hơn. Tì𝘮 đọc 𝘵hê𝘮 𝘵ại _ T𝙍𝐮𝐌T𝙍𝐔Y𝒆N.v𝒏 _

“Cậu có cảm thấy mình phiền không vậy?” Anh bực bội đặt ly rượu xuống, mặt hầm hừ như ai anh hết của.

“Tôi… tôi cũng chỉ tò mò muốn biết mà thôi, cậu có cần như vậy không? Không phải là đêm qua cô ta bị cậu quăng ra ngoài đó chứ? Dù sao người ta cũng là con gái mới lớn, làm vậy thì ác quá rồi đó, hơn hơn nữa cô ta còn bị…” Triệu Vân Trác đột nhiên nhỏ giọng, chuyện này cũng hơi tế nhị: “Bị bỏ thuốc, lỡ như… Chậc! Thôi vậy, là số phận của ta, mặc kệ đi!”

Đàm Dật Trì uống cạn ly rượu, đột nhiên trầm giọng: “Cậu đã cho cô ta bao nhiêu tiền?”

Triệu Vân Trác tròn mắt: “Hả?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play