Thời gian trôi qua cũng thật nhanh, mới đó mà đã một tuần kể từ khi cô đến quán bar làm việc.

Cũng may là cho đến giờ mọi việc đều rất suông sẻ, đồng nghiệp ở đây cũng khá tốt bụng, mặc dù quản lí có hơi nghiêm khắc một chút, nhưng không sao, nếu có thể làm việc ở đây lâu dài, nhanh chóng kiếm được tiền phẫu thuật cho em gái là được.

"Lưu Tĩnh Ngữ, cô mang ruợu đến phòng 04 đi, họ đã hối mấy lần rồi đó." Đồng nghiệp của cô nói.

Lưu Tĩnh Ngữ: "Được, vậy tôi sẽ mang vào cho họ."

"Phải cẩn thận đó, ba chai rượu này đều là loại đắc tiền, tốt nhất là cô đừng bất cẩn làm rơi." Nữ đồng nghiệp ấy lại nhắc nhở thêm.

Tĩnh Ngữ vui vẻ đáp: "Ừm, tôi biết rồi."

Cô mang rượu đến phòng 04, vừa mở cửa thì cô đã nghe thấy sự ồn ào bên trong, vì đây là phòng VIP nên bọn họ đều là người có tiền, còn gọi thêm cả những cô gái xinh đẹp vào trong để hầu hạ.

Nhưng có lẽ cũng chỉ có cô mới cảm thấy không thoải mái với những cảnh giống như vậy, bởi vì nơi đây vốn dĩ là một nơi hoan lạc, ăn chơi, chuyện gì mà không thể xảy ra.

Tĩnh Ngữ đặt rượu lên bàn, không dám nhìn ngó lung tung, có thể nhìn ra được, cô đang căng thẳng với bầu không khí này, cảm thấy có chút không thoải mái.

"Đây là rượu mà quý khách đã gọi, chúc quý khách vui vẻ!"

Những người đàn ông kia hầu hết không ai thèm nghe lời cô nói, chỉ có một tên là nhìn cô chăm chú.

Dáng người cô có thể nói là không được đầy đặn, nói đúng hơn là gầy do thiếu ăn, nhưng được cái nơi nào cần to thì lại to, nhan sắc cũng không tệ. Nếu so ra, cô có thể còn đẹp hơn những cô gái ở đây. Chỉ là váy của cô lại dài hơn người khác, không bị cắt ngắn, cũng không cố ý liếc mắt đưa tình hay gây sự chú ý như những cô gái khác nên càng khiến người ta cảm thấy hứng thú.

Ở quán bar mà cũng có gái ngoan?

Vì cảm thấy nực cười nên hắn càng phải làm rõ, hắn đẩy cô gái bên cạnh mình sang chỗ khác, lớn giọng làm bầu không khí huyên náo trở nên im ắng: "Này! Cô là người mới à?"

"Tôi? Anh hỏi tôi sao?" Lưu Tĩnh Ngữ giật mình, hai tay cô siết chặt vào khay phục vụ, cơ mặt có chút gượng gạo.

"Đúng, tôi hỏi cô đấy! Nhưng nhìn dáng vẻ của cô, chắc là tôi nói đúng rồi nhỉ? Loại người thích giả vờ ngây thơ như cô tôi gặp nhiều rồi, không cần phải diễn." Hắn ta cong khoé môi, nâng ly rượu lên uống cạn, vẻ mặt đầy thích thú khi chế nhạo người khác.

"Tôi..."

Lưu Tĩnh Ngữ vừa mơ miệng thì hắn đã ngắt lời cô, vốn dĩ không xem lời nói của cô ra gì, hắn hỏi: "Biết uống rượu không?"

Mấy người kia nghe xong câu hỏi của hắn liền cười phá lên: "Này! Cậu có hứng thú với cô ta sao?"

"Không phải chứ? Có hai mỹ nữ ở nên cạnh rồi mà cậu vẫn chưa thấy thoả mãn à? Tham lam thật đấy! Cậu nên nhìn Đàm tổng mà học hỏi thì hơn, từ nãy đến giờ anh ấy chỉ uống rượu."

Hắn ta nhếch mép, nhún vai nói: "Tôi thích đấy thì sao? Không phải cậu cũng trái ôm phải ấp à? Còn muốn lên mặt dạy đời người khác?"

"Ha ha ha ha! Đừng nóng, đừng nóng!"

Hắn ta đột nhiên đứng dậy, nhìn Tĩnh Ngữ bằng nửa con mắt, giọng nói trầm thấp đầu cạm bẫy: "Vậy tôi hỏi các cậu, có muốn xem kịch hay không?"

Bọn họ cười phá lên rồi đồng thanh nói: "Đương nhiên là muốn rồi."

Hắn ta tiến đến gần cô, mân mê lọn tóc đuôi ngựa của cô: "Cô còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy cô gái! Có biết uống rượu hay không?"

Lưu Tĩnh Ngữ run sợ lùi về phía sau, cô không biết rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra với cô, cô càng không biết trong trường hợp này cô nên làm thế nào để không chọc tức những kẻ say hơi men này. Lỡ đâu khiến họ không vui, có phải công việc của cô cũng không thể giữ không?

Cô từng nghe đồng nghiệp nói, có một cô gái đã chống đối những cậu ấm nhà giàu này, sau đó, kết cục vô cùng thê thảm, phải đến thành phố khác để sinh sống.

Bây giờ Lưu Tĩnh Ngữ cô phải làm sao đây?



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play