Lục Thiên Vũ trở về nhà trước giờ cơm tối với sắc mặt vô cùng tốt. Cứ nhớ đến chuyện hôn nhân đại sự của Lục Tử Khâm, bất giác ông lại vui vẻ cười một mình.
Nhìn thấy chồng mình hôm nay tâm trạng cực kỳ tốt cũng làm cho Lục phu nhân có chút thắc mắc. Đang trên bàn ăn, không kiềm được sự tò mò bà liền hỏi.
"Hôm nay ở công ty có gì vui sao? Tôi thấy ông cứ cười một mình mãi thế?"
Lục Thiên Vũ không vội giải thích, ông lấy điện thoại ra mở những tấm ảnh ông nhận được lúc sáng đưa về phía Lục phu nhân vui vẻ nói.
"Tôi thấy chúng ta nên chuẩn bị hôn lễ cho chúng nó là vừa rồi. Vừa mới gặp nhau lần đầu mà đã thế này, bà còn lo nó không thích Tiểu Vy sao?"
Nghe chồng mình nói cùng những bức ảnh kia làm Lục phu nhân vô cùng kinh ngạc. Tử Khâm là người kiệm lời, tính tình khó ở thế nào làm sao bà có thể không biết. Sao có thể vừa gặp con bé nhà quê này đã đổ gục dễ dàng thế này được.
"Ông có nhầm lẫn gì không đấy! Người trong hình thật sự là Tử Khâm sao?"
"Con trai của bà, bà không nhận ra sao?"
"Không phải, ý tôi muốn nói trong chuyện này chắc chắn có sự hiểu lầm. Tử Khâm là do tôi sinh ra, sao tôi có thể không hiểu tính tình của nó chứ! Nó tuyệt đối không thích kiểu người như con bé Tiểu Vy này đâu."
"Tiểu Vy là một cô gái tốt lại ngoan hiền hiểu chuyện. Sao Tử Khâm lại không thích được chứ! Bà có ác cảm với con bé sao?"
Lục phu nhân không phủ nhận lời ông, đặt đũa xuống bà nhìn ông bằng ánh mắt nghiêm túc nói.
"Tôi không phải có ác cảm với con bé đó, mà là tôi không vừa mắt cô bé đó một chút nào. Ông không nhìn thấy giữa Tử Khâm và cô ta là hai thế giới hoàn toàn khác nhau sao? Từ địa vị xã hội đến gia cảnh đều đối lập nhau, hôn ước này ông có cố gán ghép thì cũng chẳng có kết quả gì đâu."
Lục Thiên Vũ sắc mặt không vui đặt mạnh đũa xuống bàn làm Lục phu nhân im bặt. Ánh mắt khó chịu của ông nhìn về phía bà làm bà có chút không thoải mái quay đi, ông nói.
"Địa vị xã hội? Hoàn cảnh gia đình? Nếu như năm đó ba của Tiểu Vy không cứu tôi thì những thứ này chúng ta có được sao? Trong mắt bà lúc nào cũng chỉ biết địa vị tiền tài, vậy nhân nghĩa ở đời bà để ở đâu rồi? Tôi không muốn tranh luận với bà về vấn đề này nữa. Lời tôi đã nói ra nhất định tôi sẽ thực hiện, hôn ước này sẽ được tiến hành, nếu bà không vừa mắt có thể không dự. Tôi nó rồi, không ăn nữa."
Lục Thiên Vũ tức giận quay lưng trở về phòng. Từ An Nhã càng tức giận hơn, bàn tay bà ta siết chặt lại với vẻ mặt vô cùng khó coi. Bà lấy điện thoại ra gọi cho Lục Tử Khâm, nhưng đầu dây bên kia mãi không nhấc máy làm bà càng bực mình hơn. Lục Nhược Hân và Lục Nhã Như từ bên ngoài trở về, thấy mẹ mình không vui cũng tiến đến hỏi.
"Có chuyện gì vậy mẹ? Sao trông mẹ không vui vậy?"
"Còn là chuyện gì nữa, ba con quyết định sẽ tổ chức hôn lễ cho anh con và con nhỏ nhà quê kia. Con nói xem mẹ có thể vui được sao?"
Lục Nhược Hân sắc mặt có chút ngạc nhiên nhìn mẹ mình hỏi.
"Sao lại như vậy? Anh con đồng ý rồi sao? Sao anh ấy không có mắt nhìn người gì hết vậy chứ?"
"Mẹ cũng đang rất muốn biết anh còn nghĩ thế nào về chuyện này đây. Mẹ gọi mãi mà nó chẳng nghe máy, thật là tức chết mà."
Lục Nhã Như nhẹ đặt tay mình lên tay mẹ, giọng trầm ổn khuyên nhủ.
"Mẹ và Nhược Hân bình tĩnh đã, con thấy Tiểu Vy là một cô gái tốt đấy chứ! Anh con lấy Tiểu Vy cũng tốt mà."
"Tốt gì mà tốt! Con nhìn xem anh còn đường đường là tổng giám đốc một tập đoàn lớn, tương lai sẽ kế thừa Lục thị danh tiếng này. Còn con bé đó chỉ là một đứa nhà quê vắt chưa sạch, nếu kết thông gia chẳng phải làm trò cười cho cả thành phố này sao?"
"Mẹ nói đúng đấy! Nhìn cô ta là con đã thấy không vừa mắt rồi."
Lục Nhược Hân tán đồng ý kiến với mẹ mình. Vốn dĩ cô ta đã không thích Tiểu Vy từ lần đầu gặp mặt. Không riêng gì Tiểu Vy, mà là tất cả những ai không có địa vị xã hội cô ta đều không để vào mắt. Lục Nhã Như vẫn điềm đạm nhìn mẹ mình khuyên nhủ.
"Mẹ, hôn ước này đã lập ra từ trước, dù không môn đăng hộ đối nhưng chúng ta cũng không thể nuốt lời. Anh con cũng chưa có người trong lòng, biết đâu anh con gặp Tiểu Vy sẽ thích thì sao?"
Tần An Nhã liếc mắt nhìn sang Lục Nhã Như bằng ánh mắt không hài lòng nói.
"Con dẹp cái ý nghĩ đó ngay cho mẹ đi! Sẽ không bao giờ mẹ chấp nhận một đứa nhà quê như nó là đâu."
Nói dứt lời, Tần An Nhã bực tức rời khỏi bàn ăn đi một mạch ra cửa. Không hiểu mẹ mình đang muốn làm gì, Lục Nhã Như liền gọi với theo.
"Mẹ, mẹ định đi đâu vậy?"
"Mẹ đến tìm anh con. Mẹ tuyệt đối sẽ không để nó đồng ý cuộc hôn nhân này như thế được."