Trở về nhà sau mấy ngày nằm viện, Tiểu Vy phát hiện phòng của mình trống không. Kiểm tra lại đồ đạc trong phòng chẳng hiểu vì sao chúng không cánh mà bay, đến một chiếc áo một quyển sách cũng không còn. Cứ ngỡ phòng của mình bị trộm đột nhập cô vội vã xuống nhà tìm dì Trương lên tiếng hỏi.
“Dì Trương, nhà mình có trộm sao? Đồ đạc trong phòng cháu biến mất hết rồi.”
Lục Tử Khâm bên ngoài vừa nghe điện thoại xong bước vào, nghe cô nói anh chỉ cong môi cười nói.
“Không phải trộm, mà là anh bảo dì Trương chuyển đồ của em sang phòng của anh cả rồi.”
“Sao lại chuyển sang phòng anh?”
Lục Tử Khâm bước đến nắm lấy tay cô nở nụ cười tươi nói.
“Quan hệ của chúng ta bây giờ ở chung phòng thì có vấn đề gì chứ!”
“Nhưng… chúng ta còn chưa chính thức kết hôn, anh làm như vậy có phải không được thỏa đáng không?”
“Sao lại không thỏa đáng, anh muốn ở cùng vợ anh để tiện việc chăm sóc vợ, có gì mà không thỏa đáng chứ! Với lại chúng ta đã đính hôn rồi, ai cấm sống chung đâu!”
Tử Khâm vừa nói vừa vênh mặt đắc ý nhìn Tiểu Vy, giờ này cô mới nhận ra dường như mình đã bị lừa mất rồi. Bây giờ rút lại lời đồng ý mấy hôm trước còn kịp không?
“Anh … rõ ràng là muốn thừa nước đục thả câu mà, chẳng phải nói phòng ai nấy ở cho đến khi em học xong sẽ kết hôn sao?”
“Vậy là em quên mất rồi, hợp đồng đó chúng ta hủy rồi mà!”
“Anh…sao em không nhận ra sớm hơn anh là người cơ hội như vậy chứ!”
“Anh có sao?”
Vừa hỏi Lục Tử Khâm vừa đưa ánh mắt đượm ý cười nhìn Tiểu Vy, nhìn thấy vẻ mặt uất ức của cô khi bị anh trêu chọc anh lại không nhịn được mà phì cười. Sao vợ anh lại đáng yêu như vậy chứ! Kéo cô vào lòng ôm lấy anh nhẹ giọng.
“Được rồi không trêu em nữa, tuy là em sẽ ở cùng phòng với anh, nhưng em không đồng ý anh tuyệt đối sẽ không chạm vào em. Như thế đã yên tâm về phòng nghỉ ngơi chưa?”
“Anh định đi đâu sao?”
“Anh có chút chuyện quan trọng cần phải xử lý, em ở nhà ngoan buổi tối anh sẽ về ăn cơm với em. À đúng rồi, cái này cho em.”
Nhìn thấy chiếc điện thoại mới tinh trong chiếc hộp nhỏ, Tiểu Vy có chút ngạc nhiên nhìn anh. Như hiểu ý không đợi cô hỏi, anh giải thích.
“Điện thoại của em chẳng phải hỏng rồi sao, anh mua cho em chiếc điện thoại khác. Yên tâm nó không đắc lắm đâu. Em lên phòng nghỉ ngơi đi anh đi một lát sẽ về.”
Lục Tử Khâm cúi xuống hôn lên trán cô một nụ hôn thật ngọt ngào, mỉm cười nhìn cô rồi quay lưng rời khỏi nhà. Nhìn hai người công khai tình cảm như thế dì Trương lại thấy vui mừng cho hai người. Máy hôm trước còn thấy thiếu gia và thiếu phu nhân giận dỗi nhau, vậy mà mới mấy ngày tình cảm lại càng mặn nồng hơn trước. Đúng là tuổi trẻ giận thì giận mà thương vẫn thương, cứ thế này xem ra chẳng bao lâu Lục gia lại có thêm thành viên bé tí ấy chứ.
Vừa rời khỏi nhà, Lục Tử Khâm liền lái xe đến nhà lớn Lục gia. Từ hôm bịt được những uất ức mà Tiểu Vy phải chịu đều do Lục Nhược Hân và Thẩm Quân Dao tạo ra, anh chỉ muốn trở về lột da cô em gái ương bướng này. Nhưng vì không yên tâm để Tiểu Vy ở nhà một mình nên anh đành đợi cô xuất viện nên mới giải quyết.
Trở về nhà lớn sau mấy tháng trời không đặt chân đến, vừa nhìn thấy Tử Khâm Tần An Nhã vô cùng vui mừng khi thấy anh trở về. Bà bước vội đến nắm lấy tay còn mình cất giọng vui vẻ.
“Tử Khâm về rồi à, sao đột nhiên lại về vào giờ này vậy?”
“Con có việc nên về đây, Nhược Hân đâu? Ngô quản gia, ông lên gọi nó xuống đây ngay cho tôi.”
Nghe giọng điệu tức giận của Tử Khâm bà không hiểu đã xảy ra chuyện gì, bà ngồi xuống cạnh Tử Khâm hỏi.
“Có chuyện gì vậy, em con đêm qua học bài thức khuya nên vẫn chưa dậy, con để nó ngủ thêm cho lại sức chứ!”
“Thức khuya học bài??? Mẹ nhìn thấy sao?”
“Con hỏi vậy là sao?”
“Nó chẳng học hành gì cả, đêm qua nó bay lắc ở hộp đêm cả đêm đấy.”
“Ai bay lắc ở hộp đêm bao giờ, anh vừa về đã nói xấu em gái mình như thế sao?”
Lục Nhược Hân từ trên tầng thông thả bước xuống nhà với gương mặt còn ngáy ngủ, vừa nhìn thấy Nhược Hân Lục Tử Khâm sắc mặt Tử Khâm càng khó coi hơn nhìn cô hỏi.
“Còn dám nói với anh là không sao? Vậy đây là gì?”
Lục Tử Khâm ném một xấp ảnh bằng chứng lên bàn, Tần An Nhã nhìn những bức hình này cũng chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên là bao. Lục Nhược Hân bước đến cầm xấp hình lên nhìn bĩu môi cười khinh rồi lại vênh mặt nhìn anh mình nói.
“Thì sao? Em học hành căng thẳng nên đi xã trees không được à?”
Lục Tử đứng lên tát thẳng vào mặt Lục Nhược Hân khiến cô ta ngã nhào lên ghế. Quá bất ngờ khi nhận cái tát từ anh mình, cô đưa ánh mắt không phục lên nhìn anh hỏi.
“Anh đánh em! Sao anh lại đánh em?”
“Ai dạy em thái độ nói nói chuyện với người lớn như thế hả? Cái tốt không học lại học thói hư tật xấu, còn dám gân cổ lên cãi với anh sao?”
“Mẹ! Mẹ xem anh ấy vừa về đã bắt nạt con rồi, mẹ mau làm chủ cho con đi!”
Tần An Nhã thấy Nhược Hân bị đánh thì cũng xót, nhưng nhìn sắc mặt nghiêm nghị của Lục Tử Khâm bà cũng không dám lớn tiếng nói.
“Tử Khâm, sao lại đánh em con như vậy? Có gì từ từ dạy em được mà.”
“Mẹ đừng bênh vực nó, cứ chiều chuộng nó thì nó lại chẳng coi ai ra gì. Anh hỏi em, chuyện bài báo trên diễn đàn trường và cả chuyện Vy Vy bị nhốt trong nhà vệ sinh có phải là do em làm không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT