Đôi hàng lông mày anh nhíu chặt hơn, ánh mắt giận dữ đến đáng sợ của anh nhìn Thẩm Quân Dao làm cô ta có chút sợ liền im lặng. Lục Tử Khâm cầm theo tấm ảnh rời khỏi nhà trong cơn tức giận làm Thẩm Quân Dao vô cùng hài lòng.
“Sắp có kịch hay để xem rồi. Lý Tiểu Vy, cô dám đối đầu với tôi tức là coi chọn đường chết rồi.”
…****************…
Tiểu Vy một mình lặng thang trong sân trường với tâm trạng hết sức hỗn độn. Trong đầu cô lúc nào cũng nhớ đến nụ hôn đêm qua cùng mấy câu nói ngọt ngào của Tử Khâm, cô đưa hai tay lên vỗ nhẹ vào má như muốn mình được tỉnh táo hơn. Nhưng câu nói của anh cứ văng vẳng bên tai làm vô cùng hoang mang.
“Mình bị trúng tà rồi sao? Sao lúc nào cũng nghe tiếng anh ấy văng vẳng bên tai vậy chứ! Người đàn ông này sao lại có sức ảnh hưởng lớn đến mình như vậy chứ. Không được, Tiểu Vy mày phải bình tĩnh, không được vì những câu nói ngọt ngào nhất thời của anh ấy mà lầm tưởng. Chắc chắn những lời nói đó của anh ấy chỉ là đang muốn trêu chọc mày thôi. Không được tin, tuyệt đối không được tin.”
“Tiểu Vy!”
Tiêu Quốc Huy từ xa đang đi về phía cô với nụ cười tươi trên môi, trên tay cầm theo mấy quyển sách bước vội về phía cô nói.
“Anh tìm em từ nãy giờ, anh có mang ít tài liệu tham khảo cho em này.”
“Cảm ơn anh, em đúng là dáng cần.”
“Em đã ăn gì chưa? Hay là chúng ta đi ăn gì nhé?”
“Không cần đâu, em…”
“Lý Tiểu Vy!”
Tiếng gọi âm lãnh của Lục Tử Khâm làm Tiểu Vy giật nảy mình nhìn về phía sau. Lục Tử Khâm sắc mặt vô cùng khó coi đang đứng nhìn về phía cô bằng ánh mắt giận dữ. Anh ấy đến đây từ khi nào vậy? Chẳng lẽ chỉ bỏ bữa sáng có một hôm mà đến tận trường bắt về sao?
Tiêu Quốc Huy lần đầu đối diện Lục Tử Khâm nên không biết anh là ai, đưa mắt nhìn về phía Tiểu Vy hỏi khẽ.
“Tiểu Vy người này là ai vậy? Sao anh chưa từng gặp bao giờ?”
“Người này… Người này là…”
Làm sao đây làm sao đây, nên nói anh ấy là gì bây giờ. Mối quan hệ hôn nhân này ngoài người thân ra thì không ai biết cả, với lại chỉ ràng buộc nhau bằng một hợp đồng thì nên gọi là gì đây!
Bàn tay Tiểu Vy đan chặt vào nhau vô cùng căng thẳng. Cô phân vân có nên nói cho Tiêu Quốc Huy biết anh là gì của cô không? Lỡ như Tử Khâm không muốn công khai mối quan hệ hôn nhân trên danh nghĩa này ra thì sao? Phải nên nói thế nào đây! Sắc mặt Tử Khâm khó coi như vậy, có khi nào anh ấy hiểu lầm mối quan hệ của mình và Quốc Huy rồi không?
“Tiểu Vy em sao vậy? Người này là ai? Không tiện giới thiệu sao?”
“Người này… Người này là… à, là chú nhỏ của em.”
“Chú nhỏ? Họ hàng xa mà em từng nhắc đến sao?”
“Đúng đúng, là chú nhỏ.”
Lục Tử Khâm không nghe rõ Tiểu Vy vừa nói gì, anh chầm chậm bước đến trước mặt nhìn Tiểu Vy rồi lại đưa mắt nhìn sang Tiêu Quốc tế. Anh nhận ra Quốc Huy, anh từng một lần bắt gặp cậu ấy đưa Tiểu Vy về tận nhà. Chẳng lẽ cô ấy vào học ở đây thật sự là vì cậu ta sao?
“Lý Tiểu Vy, người này là ai?”
Tiểu Vy còn chưa kịp lên tiếng, Tiêu Quốc Huy đã vội gật đầu lên tiếng trước.
“Chào chú nhỏ, cháu là bạn của Tiểu Vy tên là Tiêu Quốc Huy ạ.”
“Cậu vừa gọi tôi là gì?”
“Chú… chú nhỏ ạ”
“Chú nhỏ???”
Đưa ánh mắt chết chóc, Tử Khâm lườm sang Tiểu Vy, cô thấy sắc mặt của Tử Khâm vô cùng khó coi, để tránh thêm chuyện cô vội kéo tay anh vừa đi vừa nói.
“Anh Quốc Huy hôm khác nói chuyện tiếp nhé, em có việc riêng một chút.”
Kéo Tử Khâm đi được một đoạn, anh đã hất tay cô ra. Ánh mắt dò xét nhìn cô anh lạnh giọng.
“Lý Tiểu Vy, cô không nghĩ là cần giải thích với tôi sao?”
“Giải thích chuyện gì?”
“Cô còn hỏi chuyện gì sao? Tại sao cậu ta lại gọi tôi là chú nhỏ? Cô đã nói gì với cậu ta? Còn nữa, quan hệ giữa hai người là gì?”
“Anh …anh hỏi cùng lúc nhiều câu hỏi như vậy tôi làm sao trả lời hết chứ!”
Lục Tử Khâm cố kiềm nén cơn tức giận, lấy từ trong túi ra tấm ảnh anh nhận được từ tay Thẩm Quân Dao hỏi.
“Tôi cần một câu giải thích, tôi muốn biết những hình ảnh này có đúng sự thật không?”
Nhìn tấm ảnh trong tay Tử Khâm trong lòng Tiểu Vy dâng lên một sự lo lắng. Lo lắng anh không tin cô, lo lắng anh không muốn nghe cô giải thích và lo lắng anh sẽ tin những gì mà bài báo kia nói mà bỏ mặc cô. Cố gắng giữ bình tĩnh cô nhìn anh hỏi.
“Tôi có thể hỏi anh những tấm ảnh này từ đâu anh có không?”
“Là tôi đưa cho anh ấy.”
Thẩm Quân Dao từ xa bước đến, gương mặt kiêu ngạo đầy vẻ tự đắc của cô ta nhìn Tiểu Vy một cách chăm bím. Từng bước chân ngạo nghễ cô ta đến trước mặt Tiểu Vy nói.
“Là tôi đã đưa cho anh ấy, sao hả cái đuôi cáo của cô cũng có ngày lòi ra nên thẹn quá hoá giận sao?”
“Lại là cô, tôi có thù gì với cô sao? Hết lần này đến lần khác gây chuyện như vậy cô thấy vui lắm à?”
“Tôi không gây chuyện, tôi chỉ đang giúp anh Tử Khâm nhìn rõ bộ mặt thật của cô thôi. Đã đính hôn với Tử Khâm còn muốn đứng núi này trông núi nọ, cô làm thế không thấy có lỗi với anh ấy sao?”
“Đây là chuyện riêng của chúng tôi, không liên quan đến người ngoài như cô xía vào. Lục Tử Khâm, nếu anh vì tin lời cô ta mà đến đây tìm tôi đối chất thì xin lỗi, tôi không có thói quen giải thích với người không tin mình.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT