Phó Cẩn Dân đưa Tống Lệ Nhi về nhà, nhưng trông có vẻ Tống Lệ Nhi vẫn tỉnh táo hơn Nhã Như một chút. Ngồi trên chiếc xe sang trọng, Tống Lệ Nhi nhắm mắt dưỡng thần. Cô không muốn lên tiếng vì cô biết người đang ngồi bên cạnh là ai, anh là một tay sát gái mà cả thành phố này không ai không biết.

Dù nỗi tiếng phong lưu phóng đãng là thế, nhưng cũng không ít cô gái tình nguyện ngã vào lòng anh ta dù chỉ trong thời gian không quá ba ngày.

Riêng cô, cô không thích theo đuổi những thứ không thuộc về mình. Những người đàn ông như anh ta vốn không thuộc thế giới của cô, thế nên tốt nhất vẫn nên giữ khoảng cách sẽ tốt hơn.

Nhưng với một tay sát gái như Phó Cẩn Dân, việc một cô gái ngồi trên xe anh mà đến một câu cũng chẳng nhã ra thì đúng là đã thành công thu hút sự hiếu kỳ của anh. Anh thắc mắc về bản thân mình, chẳng lẽ anh đã không còn sức hút với phụ nữ rồi sao? Biết bao cô gái muốn được leo lên xe của anh còn không được, cô gái này đang nghĩ gì mà đến một câu cũng chẳng muốn nói với anh vậy chứ! Không nhịn được sự im lặng lạnh lùng này, Phó Cẩn Dân lên tiếng.

“Nhà cô ở đâu?”

“Chung cư Golden.”

Thì ra là ở chung cư thuộc Phó thị. Phó Cẩn Dân đưa ánh mắt dò xét nhìn Tống Lệ Nhi từ đầu đến chân, Dáng người thon thả, chân dài miên man, mặt mũi xinh đẹp. Đúng là còn xinh hơn những cô người mẫu mà trước đây anh từng quen. Vũ Ninh Phong cậu có một cấp dưới ngon nghẻ thế này mà lại không cho bạn bè biết thì đúng là có chút ít kỹ rồi. Nhưng không sao, biết muộn vẫn tốt hơn không biết. Xuất chiêu thôi.

“Cô tên là gì?”

“Tống Lệ Nhi.”

“Cô là cấp dưới của Ninh Phong sao?”

“Tôi nhớ lúc nãy Vũ tổng đã nói với anh rồi thì phải.”

Nghe những câu trả lời cộc lốc của Tống Lệ Nhi, Phó Cẩn Dân thầm tự hỏi lòng rồi đưa mắt nhìn sang Tống Lệ Nhi bằng ánh mắt dò xét. Chẳng lẽ cô ấy không biết mình là ai sao? Ăn nói cứ như cô ấy có thành kiến với mình ấy.

“Cô biết tôi là ai không?”

“Phó thiếu gia nổi tiếng như thế sao tôi lại không biết chứ! Cảm ơn anh vì đã cho tôi đi nhờ, anh có thể cho tôi xuống xe ở ngã tư trước mặt kia là được rồi.”

Thái độ của cô ta như vậy là sao chứ! Xem mình là tài xế của cô ta chắc. Lần đầu tiên trong đời Phó Cẩn Dân tôi bị phụ nữ bơ đến ê mặt như thế đấy. Tôi không tin là cô không rung động trước một người vừa đẹp trai lại hào hoa phong nhã như tôi.

“Sao có thể để cô xuống giữa đường như thế chứ, Ninh Phong nhờ tôi đưa cô về, tôi phải đưa về đến tận cửa thì mới yên tâm được.”

“Nếu Phó thiếu đã nói như vậy thì tùy anh.”

Suốt đoạn đường còn lại, Tống Lệ Nhi không nói với anh một câu nói nào mặc dù Phó Cẩn Dân vẫn huyên thuyên không ngừng.

Xe dừng trước chung cư Golden, Phó Cẩn Dân nhanh chóng xuống xe bước sang mở cửa xe cho cô, vừa định đỡ cô lên nhà Tống Lệ Nhi đã xua tay nói.

“Cảm ơn Phó thiếu tôi tự đi được.”

Nhìn những bước chân xiêu vẹo của Tống Lệ Nhi, Phó Cẩn Dân nở nụ cười mị hoặc. Vẫn còn muốn giữ khoảng cách với tôi sao, để tôi xem cô giữ được bao lâu.

Phó Cẩn Dân theo cô đến tận cửa, đợi khá lâu cô mới mở được cửa nhà. Vừa định bước theo cô vào bên trong Tống Lệ Nhi đã quay lại đứng chặn cửa nhìn anh nói.

“Cảm ơn Phó thiếu đã đưa tôi lên tận nhà.”

“Cảm ơn suông thế sao? Cô không định mời tôi vào nhà à?”

“Xin lỗi Phó thiếu, tôi không có thói quen mời người lạ vào nhà đặc biệt là lúc đêm khuya.”

Vừa nói dứt câu Tống Lệ Nhi liền đóng cửa mà không đợi Phó Cẩn Dân nói thêm lời nào. Gương mặt Phó Cẩn Dân trở nên vô cùng khó coi, cô gái này bị miễn dịch với đàn ông hay sao vậy? Biết bao cô gái muốn mình bước vào nhà còn không được, vậy mà cô ta lại từ chối mình thẳng thừng như vậy. Thật là tức chết mà.

“Không có cô gái nào lọt vào mắt Phó Cẩn Dân tôi mà có thể thoát được, tôi chờ xem cô sắt đá được bao lâu.”

…****************…

Bữa cơm tối tại biệt thự Lục Tử Khâm. Bữa cơm bình yên không một lời tranh cãi nào xảy ra giữa hai vợ chồng hờ. Lục Tử Khâm liếc nhìn cô ăn uống ngon lành, anh khẽ hỏi.

“Ngày đầu đến trường mới thế nào? Ổn không?”

“Cũng bình thường, mọi thứ đều rất tốt.”

“Nhược Hân cũng học ở trường đó, nếu có gì không biết cô có thể hỏi nó.”

Lục Nhược Hân cũng học ở đó sao? Lý Tiểu Vy đưa mắt nhìn Lục Tử Khâm như thăm dò, nhưng sắc mặt anh vẫn vậy chẳng biểu lộ chút cảm xúc gì. Cô quay đi thầm nghĩ. Anh ta không thấy cô em gái đó của mình rất có thành kiến với cô sao? Lại bảo mình đi nói chuyện với cô ta! Làm thân với ai cô còn suy nghĩ, làm thân với cô em chồng này thôi cho cô xin. Cô vẫn muốn sống bình yên không muốn thị phi gì thêm nữa đâu.

“Cô đang nghĩ gì vậy?”

“À không có gì, anh đừng lo tôi không thích nghi được. Tôi có một người quen cũng học ở đó, có gì không biết tôi hỏi anh ấy là được.”

Nghe hai từ anh ấy rơi ra từ miệng Lý Tiểu Vy, Lục Tử Khâm chợt nhíu đôi lông mày lại. Đưa ánh mắt không vui lên nhìn cô anh hỏi.

“Người đó là ai thế?”

“À đó là anh Quốc Huy. Đàn anh hơn tôi hai khóa, cũng là người cùng quê với tôi. Gặp anh ấy ở đây thật may quá, nếu không tôi cũng không biết trò chuyện với ai trong môi trường mới đó nữa.”

Nghe từng câu nói của Lý Tiểu Vy, sắc mặt Lục Tử Khâm càng trở nên khó coi hơn. Người đó là ai mà quan trọng như vậy? Thảo nào hôm nay đến trường về cô ấy lại vui như thế! Nhìn sắc mặt Lục Tử Khâm bỗng trở nên không vui, Tiểu Vy khó hiểu hỏi.

“Anh sao vậy?”

“Không có gì, tôi no rồi.”

“Sao anh ăn ít thế, đã ăn được bao nhiêu đâu.”

“Nhờ cô nên tôi không ăn cũng thấy no.”

Lục Tử Khâm bỏ lại một câu rồi quay lưng lên phòng, Tiểu Vy cứ ngồi đấy ngơ ra.

“Nhờ mình mà anh ấy không cần ăn cũng no sao? Mình đã làm gì nhỉ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play