Tần An Nhã nghe tiếng của Lục Tử Khâm thì khựng lại quay mặt nhìn ra cửa, Lục Tử Khâm nhanh chân bước vào nhà đưa mắt nhìn Tiểu Vy, trên gương mặt cô vẫn còn nhếch nhác vì bởi những giọt nước còn đọng lại. Sắc mặt anh hiện rõ sự khó chịu khi nhìn bộ dạng cô thế này, anh đưa tay nắm lấy tay Tiểu Vy kéo về phía sau lưng mình bảo vệ hỏi.
“Mẹ đang làm gì vậy?”
“Con còn hỏi mẹ làm gì à? Sao con không hỏi xem cô vợ tốt đẹp mà con chọn đã dùng thái độ thế nào khi mẹ bước chân vào nhà.”
“Còn cần phải hỏi sao? Mẹ, nếu mẹ đến đây với một thái độ tốt con sẵn sàng hoan nghênh mẹ, còn nếu mẹ đến đây là muốn gây chuyện thì mẹ không cần đến nữa.”
“Con… Lục Tử Khâm, từ khi nào con chỉ biết bênh vực người ngoài mà cãi lại mẹ như vậy chứ? Người phụ nữ này có gì tốt mà lại khiến con trở mặt với cả mẹ ruột của mình để đứng về phía cô ta như vậy hả?”
“Đối với mẹ cô ấy không có gì tốt, nhưng đối với con không ai có thể thấy thế được cô ấy đâu. Nếu không còn chuyện gì nữa mẹ về đi, vợ chồng con mệt rồi cần nghỉ ngơi.”
Câu nói của Lục Tử Khâm không những chọc giận Tần An Nhã mà còn làm rung động trái tim nhỏ bé của Tiểu Vy. Đây là lời nói thật lòng của anh, hay chỉ là lời thoại trong vai diễn của anh đây? Người đàn ông này sao cứ cố tình tạo sự chú ý cho cô như vậy chứ!
“Được lắm Lục Tử Khâm, con bây giờ đủ lông đủ cánh rồi nên không cần mẹ nữa chứ gì! Rồi mẹ sẽ chứng minh cho con thấy việc con chọn cô ta là một sai lầm.”
Tần An Nhã tức giận quay lưng ra về. Lục Tử Khâm nhìn theo mẹ mình khẽ thở ra một tiếng rồi quay lại nhìn Tiểu Vy, không hiểu sao nhìn thấy cô bị bắt nạt thế này trong lòng anh có chút xót, đưa tay vào túi lấy chiếc khăn tay của mình anh lau đi những vệt nước trên mặt cô khẽ cằn nhằn.
“Chẳng phải thường ngày cô rất giỏi đấu khẩu với tôi sao? Bị bắt nạt như thế vẫn đứng im như vậy cô không thấy bản thân mình ngốc à?”
“Đó là mẹ của anh đấy! Anh đang muốn tôi chống lại bà ấy à?”
“Dù là mẹ tôi, thì không phải lúc nào cũng đúng. Lần sau đừng để bản thân nhếch nhác như thế này nữa, trông chẳng giống cô chút nào. Được rồi mau lên phòng thay quần áo đi, ướt cả rồi.”
Tiểu Vy không nói gì chỉ quay lưng trở về phòng. Như nhớ ra chuyện gì đó cô quay lại nhìn anh khẽ hỏi.
“Sao hôm nay anh về trễ thế?”
“Có cuộc hẹn đột xuất với khách hàng. Sao vậy, cô đang đợi tôi sao?”
“Ai … Ai thèm đợi anh đâu, chẳng qua là… lần sau nếu không ăn cơm ở nhà thì nhớ nói với tôi một tiếng để tôi khỏi chừa phần cho anh. Tôi về phòng đây.”
Nghe câu nói của Tiểu Vy không hiểu sao trong lòng Tử Khâm cảm thấy vô cùng vui, nhìn dáng vẻ ngượng ngùng như bị bắt gian của cô sao mà đáng yêu như vậy nhỉ! Nhìn sang bàn thức ăn đã nguội lạnh Lục Tử Khâm nhẹ công môi cười bước đến, anh không nói với cô rằng hôm nay dù đi gặp khách hàng anh vẫn giữ bụng đói về nhà ăn cơm với cô. Từ ngày ăn cơm cô nấu, không hiểu sao anh thấy chẳng ở đâu cơm ngon bằng cơm nhà cả.
Xoắn tay áo lên anh cầm lấy thức ăn trên bàn đi hâm nóng lại. Tiểu Vy thay xong quần áo bước xuống nhà, nhìn thấy Lục Tử Khâm đang loay hoay trong bếp làm lòng cô có chút thắc mắc, chẳng phải anh ta vừa đi gặp khách hàng về sao? Sao còn hâm nóng thức ăn làm gì, chẳng lẽ vẫn chưa ăn tối sao? Cô nhanh chân bước xuống phòng bếp nhìn anh hỏi.
“Anh chưa ăn tối sao?”
“Chưa.”
“Nhưng chẳng phải anh nói anh vừa đi gặp khách hàng về sao?”
“Tôi nói là đi gặp khách hàng, có nói là đã dùng bữa tối đâu. Vậy còn cô, vẫn chưa ăn tối sao?”
“Tôi… Tôi chưa thấy đói.”
“Không thấy đói hay là… đang đợi tôi?”
"Ai … Thèm đợi anh? "
“Ồ… Vậy sao? Được rồi không đợi thì không đợi, vậy bây giờ đã đói chưa?”
“Có… một chút.”
Tiểu Vy vừa nói vừa kéo ghế ngồi vào bàn, Lục Tử Khâm nhìn cô nở nụ cười yêu chiều mang thức ăn vừa hâm nóng ra, bữa cơm hôm nay không có một câu bốc đồng nào, mà chỉ có hai ánh mắt đôi lúc chạm nhau rồi nhanh chóng quay đi khẽ cười thầm. Cả hai cứ giống như đôi vợ chồng trẻ thật sự đang hạnh phúc bên nhau vậy.
Sau bữa tối có thể nói là không có gì bất ổn mà chỉ có trong lòng hai người đang không ổn, cả hai trở về phòng, người thì vùi đầu vào công việc, người thì lại lăn lộn trên giường vì cảm xúc trong lòng có chút không bình thường như mọi ngày nữa. Nhớ đến khoảnh khắc Lục Tử Khâm trong bếp hâm nóng thức ăn cô lại khẽ cười một mình, đây là mẫu đàn ông người ta vẫn hay nói là lên được giường xuống được bếp trong các bộ phim tổng tài sao? Mà khoan đã, lên được giường? Mình đang nghĩ gì vậy chứ!
Trong đầu đang nghĩ vu vơ rồi tự ngượng đến đỏ mặt, Tiểu Vy khẽ ôm gối cười thầm. Bất chợt tiếng gõ cửa phòng vang lên làm cô giật mình nhìn ra cửa, ai thế nhỉ? Cô tuột xuống giường bước ra mở cửa, nhìn thấy Lục Tử Khâm trong bộ đồ ngủ đang đứng trước cửa phòng làm Tiểu Vy đầu óc lại nghĩ đến chuyện xa xôi mà đỏ bừng mặt hỏi.
Anh… sang đây làm gì?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT