Lục Nhược Hân vừa rời đi, Thẩm Quân Dao quay mặt lại nhìn Tiểu Vy với ánh mắt với cùng căm ghét. Nhếch môi cười một cách đầy khinh khi cô ta nói.

“Kết cục ngày hôm nay là do cô tự mình chuốc lấy, có trách thì trách cô không biết thân biết phận dám tranh dành Tử Khâm với tôi.”

Vừa nói xong, cô ta lấy điện thoại trong túi ra gọi cho ai đó. Đầu dây bên kia vừa bắt máy cô ta liền lạnh giọng nói.

“Lên đi! Nhớ phải làm cho cô ta không xuống giường được cho tôi, càng thê thảm càng tốt.”

“Tôi biết rồi Thẩm tiểu thư.”

Thẩm Quân Dao vừa tắt máy đã cảm thấy đầu óc quay cuồng, đôi chân bắt đầu bủn rủn đến đứng cũng không vững. Chuyện gì thế nhỉ, sao lại khó chịu như vậy chứ!

Lý Tiểu Vy mở mắt nhìn sang thấy Thẩm Quân Dao đang loạn choạng ngồi xuống giường, nhìn sắc mặt cô ta ửng đỏ hơi thở khó nhọc làm Tiểu Vy có chút sợ. Rốt cuộc trong ly rượu đó là thứ gì?

Không nghĩ ngợi nhiều, nhân lúc cô ta không chú ý Tiểu Vy lập tức ngồi dậy chạy khỏi phòng. Thẩm Quân Dao thấy thế vội đứng dậy đuổi theo, nhưng chỉ bước được hai bước cô ta đã ngã nhào xuống sàn, đầu óc quay cuồng cùng ánh mắt bắt đầu trở nên mờ mịt làm cô ta không nhìn thấy được gì. Cảm giác như trong người có hàng nghìn con trùng đang bò làm cô vô cùng ngứa ngáy. Thẩm Quân Dao không hiểu vì sao cô ta lại bị như vậy, rõ ràng ly rượu đó cô ta đã chính mắt nhìn thấy Tiểu Vy uống cạn, sao Tiểu Vy lại không bị gì được chứ!

Tiểu Vy nhanh chân rời khỏi phòng, vừa đi được một đoạn thì nghe tiếng chân người bước đến, cô hốt hoảng chạy vào một căn phòng khác tránh đi. Người đàn ông kia nhìn ngó xung quanh rồi nhanh chóng bước vào phòng. Tiểu Vy nhân cơ hội vội mở cửa chạy mất.

Thẩm Quân Dao bên trong căn phòng đang nằm vật dưới sàn, tác dụng của thuốc quá lớn làm cho cô không còn tỉnh táo nữa. Bàn tay cô tự mình cởi từng chiếc cúc áo, miệng không ngừng phát ra những âm thanh ám muội.

Gã đàn ông kia vừa đẩy cửa bước vào, thấy cảnh này hắn ta chẳng hiểu gì cả. Nhìn quanh căn phòng ngoài cô ta ra thì không có cô gái nào nữa, hắn bước đến bên cạnh đỡ cô ta dậy hỏi.

“Thẩm tiểu thư cô sao vậy? Cô gái mà cô nói đâu?”

Thẩm Quân Dao nghe tiếng hắn gọi mở mắt ra nhìn, nhưng không hiểu sao trước mắt cô lại nhìn hắn ta thành Lục Tử Khâm mà ôm trầm lấy.

“Tử Khâm em khó chịu quá! Em… Em muốn anh.”

Sau câu nói, cô ta đặt nụ hôn lên môi người đàn ông kia. Cứ tưởng được thuê chén gái lạ, không ngờ lại được ăn luôn tiểu thư Thẩm gia. Hắn ta cứ như mèo gặp mở mà vồ lấy cô ta như hổ đói tìm được mồi, cơn hoang ái dần trở nên kịch liệt hơn. Từng mảnh quần áo trên người họ được trút xuống, cũng là lúc cánh cửa phòng được mở toang. Thẩm Quân Sơn nhìn thấy con gái mình đang lăn lộn cùng người đàn ông lạ mặt trên giường đến quần áo cũng đã cởi mất một nửa. Ông ta tức giận bước đến tát cho con gái mình một cái tát như trời giáng quát.

“Mày đang làm cái trò gì ở đây thế hả?”

“Quân Dao, sao cháu lại…”

Tần An Nhã vô cùng ngạc nhiên trước sự việc đang xảy bra trước mắt. Người mà bà luôn luôn dành mọi ưu ái và muốn trở thành con dâu của mình, lại đang lăn lộn cùng người đàn ông khác trên giường. Rốt cuộc chuyện này là sao!

Cái tát khá mạnh tay của Thẩm Quân Sơn làm Quân Dao có chút tỉnh táo lại. Nhìn thấy mọi người đang nhìn về phía mình bằng ánh mắt ghê tởm, cô ta mới nhận ra bản thân đang làm gì. Nhận thức được mình vừa làm gì, cô ta vội túm lấy chăn quấn người mình lại rồi tát gã đàn ông kia một cái như trời giáng.

“Tên khốn này, sao mày dám chạm vào tao hả?”

“Lúc nãy là do cô chủ động đấy chứ! Sao bây giờ lại đổ thừa cho tôi?”

Lục Nhược Hân vô cùng kinh ngạc khi chứng kiến cảnh này, chẳng phải lúc nãy đã đưa ả Tiểu Vy kia vào đây sao? Sao bây giờ lại biến thành chị Quân Dao thế này? Lục Tử Khâm không hứng thú xem họ đang làm trò gì, hắn quay sang Nhược Hân gằn giọng hỏi.

“Chẳng phải em nói Tiểu Vy đang ở đây sao? Vậy cô ấy đâu?”

“Em… Em cũng không biết. Rõ ràng là lúc nãy em đã đưa chị ấy lên đây, nhưng sao bây giờ lại biến thành chị Quân Dao thế này em thật sự không biết.”

Thẩm Quân Dao nghe nhắc đến tên Tiểu Vy, cô ta ngừng đánh người đàn ông kia mà bỏ về phía Lục Tử Khâm nói.

“Tử Khâm, anh tin em đi, em không làm ra chuyện bại hoại này đâu. Là cô ta, là Lý Tiểu Vy đã tính kế với em. Bác gái bác tin cháu đi, cháu bị người ta hãm hại mà.”

“Tử Khâm, chuyện này chắc chắn có khúc mắc gì đó. chúng ta mau đưa con bé đến bệnh viện trước đã.”

“Chuyện của cô ta không liên quan gì đến con, điều con quan tâm bây giờ là Tiểu Vy đâu? Nhược Hân, nếu hôm nay em không trả lời được Tiểu Vy đang ở đâu, thì em đừng trách anh.”

“Em ở đây!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play