Câu nói của Lục Tử Khâm làm cho tâm trạng Ngô Thanh Thanh tuột dốc thảm hại. Lục thị không đồng ý hợp tác có nghĩa là công ty của ba cô ta sẽ đứng trên bờ vực phá sản. Con khốn kia rốt cuộc lai lịch thế nào mà lại khiến cho Lục Tử Khâm ra mặt bảo vệ đến như vậy chứ! Con khốn chết tiệt, tao tuyệt đối sẽ không để yên cho mày đâu.

Lục Tử Khâm bước theo Tiểu Vy ra xe, suốt đoạn đường đến nhà hàng cô không nói với anh một lời nào. Nhìn cô thế này chẳng giống với tính cách ồn ào của cô mọi ngày chút nào.

Thức ăn nhanh chóng được bày ra trước mặt, Tiểu Vy cũng chỉ chú tâm ăn uống mà đến nhìn anh một cái cũng không. Tâm trạng có chút không vui anh lên tiếng hỏi.

“Sao không nói gì vậy?”

“Có gì để nói đâu.”

“Chuyện lúc nãy làm cô không vui sao?”

“Không có.”

“Vậy sao cứ mặt ủ mày ê thế kia?”

“Mặt tôi bẩm sinh là vậy đấy, anh có ý kiến à?”

Tiểu Vy ngừng ăn đưa mắt không mấy thiện cảm nhìn về phía anh, Tử Khâm không hiểu vì chuyện gì cô lại khó chịu với mình, trong khi anh vừa ra mặt đòi lại công bằng cho cô. Phụ nữ sao lại không phân biệt tốt xấu như vậy chứ!

Tiểu Vy trong đầu cứ nhớ đến chuyện Thanh Thanh hỏi Tử Khâm mà cảm thấy không vui. Người ta yêu nhau giận dỗi nhau là chuyện bình thường, cớ gì bản thân biết họ thật sự là một đôi thì lại không vui chứ!

…****************…

Ánh mặt trời dần tắt, màn đêm dần buông xuống cả thành phố hoa lệ. Từ trên cao nhìn xuống, những ánh đèn đường thấp sáng như tô điểm cho thành phố càng lộng lẫy hơn.

Bên ngoài văn phòng tổng giám đốc của Vũ Thị, Lục Nhã Như vẫn còn ngồi trên bàn làm việc bàn tay không ngừng nghỉ cố gắng làm cho xong công việc của hôm nay. Kể từ ngày Vũ Ninh Phong trở về, cô cứ như một người sai vặt của anh vậy. Ngoài công việc phải làm, bất cứ lúc nào anh cần gì cô điều phải có mặt. Cô cảm giác dường như vị tổng giám đốc này có ác cảm với cô vậy.

Công việc của một trợ lý khá nhiều, nhưng hôm nay Tống Lệ Nhi lại xin nghỉ phép làm công việc của Nhã Như nhân lên gấp đôi. Nhưng dù có mặt Tống Lệ Nhi ở đây thì vị tổng giám đốc kia vẫn cố tình làm khó cô giống như bây giờ vậy.

Nhìn đồng hồ đã tám giờ hơn mà công việc vẫn còn chưa xong, Lục Nhã Như thở dài ngao ngán. Chuông điện thoại trên bàn làm việc reo lên, cô vội vã nhấc máy vì biết đó là cuộc gọi của ông chủ khó ở của mình.

“Tôi nghe thưa tổng giám đốc.”

“Mang một ly cà phê vào phòng tôi.”

“Cà phê sao?”

“Cô cần tôi nhắc lại lần nữa không?”

“Tôi nghe rõ rồi ạ, nhưng…”

Còn chưa nói hết câu Vũ Ninh Phong bên kia đầu dây đã tắt máy. Lục Nhã Như tâm trạng hoang mang không biết ông chủ khó ở của cô uống cà phê vị như thế nào? Thường ngày việc pha cà phê này chỉ mỗi Tống Lệ Nhi làm, nay cô ấy nghĩ phép rồi, nên pha thế nào đây!

Trong lòng có chút hoang mang cô nhanh chóng chạy đến phòng pha cà phê cho hắn. Rất nhanh Nhã Như đã mang cà phê đặt trên bàn Vũ Ninh Phong. Hắn đến nhìn cô cũng không nhìn, ánh mắt chú ý trên màn hình vi tính, bàn tay với lấy tách cà phê đưa lên miệng. Ngụm cà phê vào miệng còn chưa nuốt xuống hắn đã nhíu mày đứng bật dậy đi đến chậu cây nhỏ phun ra, đưa ánh mắt khó chịu nhìn Nhã Như nói.

“Ai bảo cô bỏ đường hả?”

“Dạ… Tôi không biết Vũ tổng uống cà phê vị thế nào nên… Nhưng tôi cho rất ít đường, không đến nỗi…”

“Ai cho cô cái gan đứng đây tranh luận với tôi thế hả? Đi pha lại ngay cho tôi!”

“Vâng.”

Lục Nhã Như cố nhịn bước đến cầm tách cà phê rời khỏi phòng. Vừa đến phòng pha chế, cô khó chịu đặt tách cà phê xuống thở phào nói trong bực tức.

“Muốn uống cà phê không đường thì nói thẳng là uống cà phê không đường trước đi. Người gì đâu mà khó ở như vậy chứ! Ai nói anh ta tính tình dễ gần chứ, có mà dễ xa nhau ấy. Cứ tưởng chỉ mỗi anh mình tính tình lạnh lùng, anh ta thuộc dạng tảng băng trôi luôn ấy chứ! Được, cà phê không đường chứ gì. Tôi cho anh cà phê không đường.”

Vừa nói Lục Nhã Như cho gấp đôi cà phê vào tách pha cho Vũ Ninh Phong, nhìn thấy chai thuốc nước đau dạ dày đặt trên kệ, như suy nghĩ gì đó cô với tay lấy chai thuốc cho vào ly cà phê của Vũ Ninh Phong một ít rồi mang đi. Mang tách cà phê vào phòng, Nhã Như nhẹ nhàng đặt lên bàn làm việc của Ninh Phong dịu giọng nói.

“Cà phê không đường của anh đây ạ!”

“Cô ra ngoài được rồi.”

“Vâng.”

Lục Nhã Như nhanh chóng bước ra khỏi phòng. Vừa ra khỏi cửa, khóe môi cô khẽ nhếch lên một chút đầy vẻ đắc ý. Tâm trạng khá tốt cô trở về bàn làm việc của mình giải quyết công việc còn lại. Vũ Ninh Phong trong phòng làm việc vẫn hết sức tập trung vào công việc của mình, một lát sau anh với tay lấy tách cà phê đưa lên miệng uống một ngụm lớn. Vị đắng gấp mấy lần một tách cà phê bình thường làm Vũ Ninh Phong không chịu được mà phun ra. Nhìn vào tách cà phê sắc mặt hắn vô cùng khó coi gằn từng chữ.

“Lục Nhã Như, rốt cuộc cô cho bao nhiêu cà phê vào cốc của tôi thế hả?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play