Lục Tử Khâm vẫy tay ra hiệu cho nhân viên lánh mặt đi, ánh mắt anh lại nhìn về phía cô chầm chậm tiến đến gần. Cảm giác được sự chẳng lành, Tiểu Vy theo phản xạ thụt lùi về phía sau. Ánh mắt cô có chút hoảng nhìn xung quanh rồi lại nhìn về phía Tử Khâm lắp bắp.
“Anh… Anh muốn làm gì hả? Tôi… tôi cảnh cáo anh đây là chỗ đông người, anh dám làm bậy tôi la lên thật đấy!”
Lục Tử Khâm chẳng những không sợ lời cảnh cáo của cô, trái lại anh vẫn cứ tiếp tục tiến về phía cô với ý cười lộ rõ trên môi. Tiểu Vy lùi mãi đến khi vướng chân vào ghế sofa ngã người ra sao, cô cứ theo phản xạ với tay chụp lấy Tử Khâm để khỏi ngã, nhưng không ngờ lại kéo phải cà vạt của anh, Tử Khâm không chú ý thế là bị cô kéo xuống ngã cùng.
Chuyện đến cũng đến, cảnh tượng ám muội khi cả hai người nằm chồng lên nhau trên ghế sofa. Khoảng cách giữa hai người hầu như không có, bàn tay nhỏ bé của cô hờ hững đặt trên ngực Tử Khâm, bàn tay còn lại vẫn còn đang nắm chặt cà vạt của anh. Những ngón tay đặt trên ngực anh khẽ động làm cô có thể cảm nhận được phía bên trong lớp áo là một vòm ngực rắn chắc. Nghĩ đến đây hai má đang ửng đỏ của cô càng đỏ hơn.
Lục Tử Khâm chú ý đến từng biểu cảm trên mặt của Tiểu Vy, nhìn sắc mặt cô liên tục biến đổi làm Lục Tử Khâm cảm thấy vô cùng thích thú. Đưa mắt nhìn cô cong môi cười hỏi.
“Tôi rất thắc mắc là cô định la như thế nào?”
Tiểu Vy nghe câu hỏi của Tử Khâm thì hoàn hồn, vội chống tay lên ngực anh đẩy anh ra. Nhưng không hiểu sao cố sức đẩy mấy thì cũng không làm Tử Khâm rời khỏi người mình được. Cô liền trừng mắt nhìn anh hỏi.
“Anh… Anh còn định nằm đến bao giờ hả? Mau tránh ra cho tôi!”
“Là cô đang muốn quyến rũ tôi nên kéo tôi đấy chứ! Sao bây giờ đã trở mặt rồi.”
“Ai thèm quyến rũ chú già như anh chứ! Mau tránh ra cho tôi. Anh có biết anh nặng lắm không hả?”
Không muốn trêu cô thêm nữa, Lục Tử Khâm nhỏm dậy rời khỏi người cô mặc dù có chút tiếc nuối. Chỉnh trang lại quần áo anh nhìn cô nói tiếp.
“Đây là váy cưới tôi chuẩn bị cho cô trong lễ đính hôn. Nếu cô thấy không hài lòng thì có thể nói với tôi, tôi sẽ chọn cho cô chiếc váy khác.”
Váy cưới sao? Tiểu Vy nhìn lại chiếc váy lộng lẫy trên người mình, chiếc váy này xem ra cũng không rẻ tiền nhỉ. Anh ta giàu đến mức nào mà lễ đính lại chi tiền thiết kế váy cưới nhỉ. Tình tiết trong các bộ phim ngôn tình đều có, chắc hẳn anh ta cũng thích xem phim ngôn tình như mình nhỉ.
“Cô đang nghĩ gì đấy?”
“Không có gì, chỉ là chiếc váy này chắc đắc tiền lắm nhỉ?”
“Cô sợ tôi tốn tiền sao? Yên tâm tôi không thể chỉ vì mua cho cô một chiếc váy mà phá sản đâu. Cô vào trong thay áo đi chúng, tôi đưa cô đi ăn.”
“Tôi không đói.”
Sau câu nói tôi không đói của Tiểu Vy, chiếc bụng nhỏ phản chủ của cô bỗng kêu lên một tiếng làm cô sượng trân. Cô đưa tay che đi mặt mình mà cảm thấy không biết nên chui vào đâu cho đỡ ngượng. Lục Tử Khâm nhìn phản ứng của cô thì không nhịn được cười nói.
“Xem ra bụng của cô thành thật hơn cô nhiều nhỉ? Thay áo đi tôi đợi cô bên ngoài.”
Lục Tử Khâm quay đi bước ra khỏi phòng, Tiểu Vy cũng chầm chậm bỏ tay mình xuống. Tự giận chính bản thân mình cô thầm mắng chiếc bụng mình.
“Sớm không kêu muộn không kêu, mày rất biết thời điểm làm chủ của mày mất mặt đấy!”
Giận dỗi bước vào bên trong thay áo xong cô trở ra, đưa mắt nhìn quanh chẳng thấy Tử Khâm đâu cả. Chẳng phải nói là đợi mình bên ngoài sao? Tên đáng ghét này đi đâu rồi nhỉ.
Mãi đưa mắt tìm kiếm, cô vô tình va phải một cô gái, tuy cả hai đều loạn choạng nhưng chưa đến mức phải ngã. Biết mình không đúng nên Tiểu Vy đã lịch sự xin lỗi.
“Xin lỗi, tôi không cố ý.”
“Này con khốn kia, cô đi đứng kiểu gì mà đâm vào người tôi thế hả? Có biết bộ quần áo của tôi rất đắc tiền không? Làm hỏng cô có đến nỗi không hả?”
" Này chị, lỗi là tôi vô ý đụng trúng chị, nhưng tôi cũng lịch sự xin lỗi rồi. Sao chị lại dùng lời lẽ xúc phạm người khác thế hả?"
Ngô Thanh Thanh nhìn Tiểu Vy bằng ánh mắt không chút thiện cảm từ đầu đến chân. Sự khinh khi của cô ta hiện rõ ra trên mặt nói.
“Thì ra là một đứa nhà quê. Ăn mặc kiểu gì thế này? Nhìn là biết thứ nhà quê ít học rồi. Thứ người như cô có tiền không mà bước vào nơi sang trọng thế này hả?”
“Đúng là tôi từ quê mới lên, đúng là tôi không có nhiều tiền, nhưng tôi không ít học giống như chị. Tôi thấy chị cũng là một người giàu có, vậy mà lại không đủ tiền để học nổi đạo đức làm người, xem ra chị còn chẳng sợ được với một đứa nhà quê như tôi đấy!”
Nghe lời phản bác của Tiểu Vy, Ngô Thanh Thanh tức điên lên bước về phía Tiểu Vy quát.
“Mày mới nói ai là thua một đứa ít học hả con khốn kia? Mày có biết tao là ai không?”
“Tại sao tôi phải quan tâm chị là ai? Tôi cũng không rảnh đứng đây đôi co cùng chị. Phiền tránh đường.”
Dám cả gan chọc vào tao rồi muốn đi đơn giản thế sao? Hôm nay tao sẽ dạy cho bọn vô học nhà quê chúng mày biết ai nên động và ai không nên động."
“Dừng tay!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT