*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tân đế đã được định ra, trong vòng một tháng Đại Sở cử hành hai lần đại lễ đăng cơ, lần đầu tiên chỉ cách một bước ngắn, nhưng lần thứ hai lại không có chuyện gì, dù sao còn sống là tốt rồi.

Wa.tt.pad Kanya_2004.

Tiền Thái Tử Sở Mục bị buộc tội đầu độc tiên đế, bị ban cho một ly rượu độc, ngoại trừ mấy vị công chúa, thì tân đế chỉ còn hai vị huynh trưởng.

Quan hệ giữa Tân đế và Lệ vương thì không cần phải nói, Lệ Vương chấp tay nhường lại ngôi vị hoàng đế, có thể nói là huynh đệ tình thâm.

Nhưng thật ra Tề Vương lại là người khiến người ta thấy bất ngờ, trước khi tân đế đăng cơ hắn ta đã đứng về phía bên kia, vào ngày Sở Mục đăng cơ, hắn ta cũng là người đi đầu quỳ trước tân đế.

Điều này có nghĩ là đầu hàng, từ nay về sau, Ninh Vương người ngang hàng với hắn ta, trở thành tân vương mà hắn vẫn như cũ là một Vương gia.

Cũng không phải không ai hỏi qua Tề Vương nguyên nhân, hắn ta nói với bên ngoài hắn ta cảm thấy Ninh Vương thích hợp hơn mình.

Tất cả mọi người đều biết trước kia hắn ta và Sở Mộ tranh đoạt quyền lực, hiện tại nói hắn ta không có ý định trở thành hoàng đế thì là đạo đức giả, không bằng đổi một lý do khác.

Dù sao người nào tin thì tin, người không tin thì nói thế nào cũng không nghe, cho nên Tề Vương rất vui vẻ tùy tiện nói chuyện.

Về phần nguyên nhân thực sự thì thật ra rất đơn giản, hắn ta chỉ là muốn sống mà thôi, sau khi biết Sở Chiêu muốn Ninh Vương lên ngôi, và khi biết Ninh Vương có quan hệ tình cảm với đại thiếu gia của Trấn Quốc công, Tề Vương biết mình đã thua, thua hoàn toàn.

Hắn ta không có cách nào để đấu lại được hai người này.

Vì vậy, hắn ta cũng chỉ còn một con đường, đó là có một lựa chọn thức thời, như vậy mới có cơ hội sống sót.

Tề Vương cũng nghĩ tới, Ninh Vương cùng Phùng Diệu đều là nam nhân, không thể sinh con, cũng không biết có thể làm Hoàng đế bao lâu, khi đó cơ hội của hắn liền tới.

Về việc Ninh Vương sau khi lên ngôi có tuyển phi sinh con hay không, Tề Vương cũng đã nghiêm túc nghĩ qua, cảm thấy không có khả năng, chủ yếu là vì Ninh Vương chơi chung với Sở Chiêu.

Nếu quen biết Sở Chiêu, thì sẽ biết hắn chính là người cứng đầu, người trong mắt hắn chỉ có một, một khi đã nhận định người đó thì sẽ không có sự thay đổi, chỉ cần ngươi không khiêu khích hắn, thì ngay cả nhìn ngươi hắn cũng không thèm.

Sở Chiêu cưới nam Vương phi, cũng không có ý định thay đổi, cũng hoàn toàn không có ý muốn hưu thê nạp thiếp, Ninh Vương chơi với hắn có lẽ cũng cùng một tính tình.

Cho nên Ninh Vương sẽ không có con, đó chính là ưu thế của hắn ta.

Vì thế hắn ta có mắt đầu hàng, bọn người Sở Chiêu phỏng chừng tạm thời không muốn động vào hắn ta, thậm chí còn muốn hắn ta tham gia vào kế hoạch nhằm vào Sở Mục.

Sau đó, khi Ninh Vương nói ra mình là tân đế thì hắn ra đứng đầu biểu đạt thành ý, nói người này chính là người thích hợp.

Không cam lòng đương nhiên là có, nhưng mạng quan trọng nhất.

Không biết sau này hắn ta có chết trong tay Sở Chiêu hay là tân đế, hay là hắn ta diệt trừ hai huynh đệ kia còn chưa biết.

Chỉ có thể bằng bản lĩnh của chính mình.

Trước mắt, hắn ta chỉ cần an phận thủ thường.

……chỉ có tại app màu cam W trắng Kanya_2004.

Sau khi tân đế đăng cơ, Sở Chiêu hoàn toàn được an nhàn, không cần phải lo lắng gì nữa, giường chính là nhà hắn, hắn không thể sống thiếu nó.

Hắn đem chữ “lười” phát huy đến cực hạn, còn có ý muốn lôi kéo Lâm Hành Chi.

Lâm Hành Chi khác với hắn ở chỗ y rất bận rộn.

Chuẩn bị cho việc trồng lương thực ở biên giới như đã nói, còn phải tiếp tục kiếm tiền, dù sao cũng còn rất nhiều hài tử phải nuôi, còn có những thương binh từ chiến trường trở về, đều phải tiêu rất nhiều bạc.

Cho nên Lâm Hành Chi vô tình cự tuyệt hắn, Sở Chiêu chỉ có thể thở dài để thu hút sự chú ý của y.

Lâm Hành Chi ban đầu sẽ mềm lòng, nhưng sau khi hắn sử dụng một thủ thuật quá nhiều lần, Lâm Hành Chi trở nên kiên quyết như một tấm thép!

Sở Chiêu đành phải tự tiêu khiển, vuốt mèo, xem thoại bản, sau đó buổi tối lại khi dễ thê tử.

Hắn cũng không chê nhàm chán, còn vô cùng thoải mái.

Lâm Hành Chi cảm thấy eo mình có chút không chịu nổi, vội vàng làm xong việc trong tay, thương lượng với Sở Chiêu, “Nếu không chúng ta tới biên quan chơi?”

Kế hoạch mười năm ban đầu không đến hai năm đã hoàn thành, bọn họ có rất nhiều thời gian, cho nên vừa lúc có thể đi xem một chút.

Sở Chiêu đương nhiên sẽ không cự tuyệt, hai người ngồi vào án thư, trước mặt mở ra một tấm bản đồ, ở phía trên chỉ chỉ trỏ trỏ đếm nơi bọn họ muốn đi.

Toàn bộ biên quan đều phải đi một chuyến, và nơi đầu tiên là ở Mạc Bắc, Nguyệt Tịch quốc.

Ở đó tuy không có gì nhưng vẫn là nơi mẫu phi của Sở Chiêu sinh ra lớn lên, vô số sinh linh bị chôn vùi ở đó, bọn họ nên quay về nhìn xem và tế bái bọn họ.

Sau đó có thể một đường đi đến Tây Bắc, gặp phụ thân và nhị ca, ngắm nhìn phong cảnh Tây Bắc và con người nơi đó, nơi mà nhiều thế hệ Lâm gia đã canh giữa, cũng là quê hương của mẫu thân, là nhà, cũng phải đi nhìn.

Tiếp theo có thể đi Bắc Sơn Tây, vùng đất mà Vương gia của y đã ở nhiều năm, dùng máu và mồ hôi bảo vệ. Bây giờ bá tánh ở Bắc Sơn Tây đã có cuộc sống ổn định, bọn họ đã có hy vọng một lần nữa. Lâm Hành Chi muốn nhìn thấy tươi cười trên mặt họ và kỳ vọng vào cuộc sống nên y muốn đến Bắc Sơn Tây.

Sau đó có thể đi về phía Tây Nam, đi về nơi xa hơn về phía nam, đi khắp Đại Sở rồi trở về.

Trở về nhà.

Chỉ là kế hoạch thôi đã hấp dẫn rồi, sự hoang tàn của sa mạc, mưa bụi Giang Nam, cùng với những khát khao trong lòng.

Lâm Hành Chi thò lại gần hôn hôn khoé miệng Vương gia nhà mình, có lẽ đây mới là ý nghĩa y trọng sinh.

Hai người lên kế hoạch trong vài ngày, sau đó bắt đầu cho người chuẩn bị đồ đạc, thậm chí còn kinh động đến tân đế, tân đế cảm thấy hai người bọn họ muốn bỏ trốn, trong mắt lộ ra vẻ hâm mộ.

Hoàng đế không dễ làm, nhưng tiếp nhận chính là trách nhiệm, cho nên cũng chỉ có thể hâm mộ và ghen tị.

Trước khi rời đi Lâm Hành Chi chào hỏi người thân và bạn bè, sau đó cũng Sở Chiêu ra khỏi thành mang theo tro cốt của Nguyệt Tịch công chúa, bọn họ muốn đưa nàng về an táng tại Nguyệt Tịch quốc.

Ban đêm, Sở Chiêu nằm mơ thấy mình kiếp trước.

Người vẫn là những người đó, mỗi một người đều rất quen thuộc, nhưng kết quả lại hoàn toàn khác nhau, Vương phi không phải là Vương phi, Tướng quân phủ không còn, Định An Hầu phủ không còn, rất nhiều người cũng không còn nữa.

Cố tình kẻ thù hắn vẫn sống tốt, điều này sao có thể xảy ra?

Hắn muốn báo thù, vì Vương phi, mẫu phi, và tất cả mọi người.

Vì thế hắn dẫn quân tàn sát hoàng cung, thi thể của tân đế tân hậu bị hắn treo trên tường thành, hắn giết toàn bộ Trần gia, còn đào mồ quất xác Kiến Nguyên Đế.

Hắn làm Đại Sở diệt vong, sửa quốc hiệu thành Đại Chiêu, dùng chính tên của hắn.

Đó là tên Kiến Nguyên Đế ân chuẩn cho mẫu phi của hắn đặt cho hắn, giống như ánh sáng của nhật nguyệt.

Niên hiệu là Thanh An.

Đó là một cái tên rất lạ mà lại quen, hắn thấy mình luôn nắm chặt miếng ngọc bội gọi cái tên này, đây là tên tự hắn lấy cho Vương phi của mình. Trong mơ, hắn chưa bao giờ gọi cái tên này trước mặt Vương phi, đó là hắn trộm lấy.

Trong mơ hắn là người điên, rất điên, hoàn toàn khác với hiện tại.

Bởi vì bên người hắn thiếu đi một người.

Sở Chiêu mở mắt ra, từ trong mơ tỉnh lại, trong bóng đêm hắn không nhìn thấy khuôn mặt của Vương phi, nhưng hắn có thể cảm nhận được hơi ấm cùng hương thơm thoang thoảng của người trong ngực truyền đến, có thể xoa dịu sự bất an trong lòng hắn.

Hắn không còn là người điên, Vương phi đã ở bên cạnh hắn, trong vòng tay hắn, ở trong lòng hắn.

Cho nên không giống nhau.

Sở Chiêu không buồn ngủ, mở to mắt đến hừng đông.

Sáng sớm, Lâm Hành Chi tỉnh lại, theo bản năng vùi vào trong ngực Sở Chiêu nói chào buổi sáng.

Sở Chiêu hôn lên trán y, nói: “Vương phi, ta có thể đặt cho em một cái tên tự* không?”

*Tên tự, tên chữ do thầy đặt, tương tự như pháp danh, biệt danh, bút danh...

Lâm Hành Chi đương nhiên không cự tuyệt, còn thúc giục hắn nhanh lên.

Sở Chiêu nói ra câu trả lời mà hắn đã chuẩn bị trong lòng, “Thanh An, ta muốn gọi em là Thanh An.”

Một đời thanh bình an yên.

Lâm Hành Chi cười lặp lại mấy lần, cảm thấy rất êm tai.

Y nói, “Vậy ta cũng sẽ lấy cho Vương gia một cái, vậy gọi là Vô Ưu đi.”

Chàng cầu mong ta an yên, ta mong chàng vô ưu.

Sở Chiêu ôm chặt y, trả lời: “Được.”

--++chỉ có tại app màu cam W trắng Kanya_2004.

- ----------------------------------------------------------------------------

Gửi đôi lời cảm ơn đến cả nhà vì đã theo dõi và yêu thích. Cuối cùng thì mình cũng hoàn thành chặng đường đi cùng Lệ Vương và Lệ Vương phi. Cảm ơn mọi người nhìu lắm. “Cúi đầu.”

chapter content

Đôi lời tới truyện full có lấy nhớ trích dẫn câu cảm ơn của tui nhe. IU LẮM ĐÓ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play