Muốn gieo tiếng xấu cho Lâm Hành Chi và Sở Chiêu không những không thành, ngược lại còn mang thêm tội danh mưu sát hoàng tộc, lại thêm tội tham ô quân lương và lương thảo trước đó, nhìn không giống tới để gây rối, ngược lại chủ động đưa nhược điểm cho Lệ Vương phủ.

Đúng là thiện tâm, khiến người ta cảm động.

Chỉ là không biết người sau lưng cảm thấy thế nào khi thấy sự thay đổi như vậy.

Người nọ phản ứng rất nhanh, sau khi nhận ra người mình đâm là Lệ Vương, lập tức rút tay ra, tuy nhiên Sở Chiêu không cho gã ta cơ hội đó trái lại ấn tay gã ta khiến thanh chủy thủ đâm sâu vào, trong nháy mắt phần áo bị nhuộm đỏ, những người ở đây đều thấy được.

Sau khi nhận thấy Sở Chiêu buông lỏng tay, người nọ lập tức rút chuỷ thủ muốn đâm vào ngực mình, muốn tự sát.

“Ngăn hắn lại!”

“Đinh!”

Giọng của Sở Chiêu vang lên cùng lúc với tiếng Thập Nguyệt dùng kiếm chặn lại, ngay sau đó, Thập Nguyệt đã đánh bật thanh chủy thủ của người nọ, điểm huyệt khiến gã ta không thể nhích nhích.

Thập Nguyệt lại phân phó thị vệ Lệ Vương phủ, “Truy thích khách!”

Các thị vệ phóng lên nóc nhà và bắt đầu tìm người, bá tánh cũng bị hai chữ thích khách dọa sợ chạy tán loạn.

“Vương gia?” Lâm Hành Chi bị Sở Chiêu ôm chặt trong ngực, không thể nhìn rõ phía sau lưng Sở Chiêu, chỉ nghe được âm thanh.

Y giãy giụa muốn Sở Chiêu buông ra, “Vương gia, ngươi thế nào rồi có bị thương hay không?"

Sở Chiêu ôm người không cho động, “Không có việc gì, miệng v·ết th·ương một lát là khỏi.”

“Vậy để ta nhìn xem,” tuy rằng hơi thở của Sở Chiêu không loạn, nhưng Lâm Hành Chi không tin lời hắn nói, ngồi xổm xuống từ Sở Chiêu trong lòng ngực trốn đi, chạy đến sau lưng hắn xem vết thương.

Sở Chiêu duỗi tay che vị trí b·ị th·ương, thở dài, thành thật thừa nhận, “Có chút đau, có chảy máu.”

Máu đã nhuộm đỏ một mảng quanh vết thương, Lâm Hành Chi muốn chạm vào nhưng không dám, hai mắt đã đỏ hoe.

Y mắng Sở Chiêu, “Vương bát đản, ngốc tử!”

Lại vội vội vàng vàng sai người đi thỉnh đại phu, muốn đỡ Sở Chiêu vào cửa.

Về phần đám người Ngô Duyên Xuân, Lâm Hành Chi trực tiếp hạ lệnh cho Thập Nguyệt, "Bắt hết lại, không để bọn họ chết."

Giọng điệu rất lạnh lùng, Thập Nguyệt biết Vương phi đang tức giận.

Đại phu nhanh chóng tới, được thị vệ Lệ Vương phủ khiêng thẳng vào cửa, lão đại phu y thuật không tồi, nhanh chóng cầm máu và băng bó cho Sở Chiêu, sau đó mới cùng Lâm Hành Chi nói đến vết thương, "Không nghiêm trọng, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian sẽ lành, nhưng thân thể chút yếu ớt, cần phải bồi bổ."

Lâm Hành Chi cảm tạ đại phu, cho người đi tiễn Đại phu, y ngồi ở mép giường nhìn Sở Chiêu, nháy mắt nước mắt lưng tròng.

Kẻ lừa đảo nhỏ của hắn khóc, Sở Chiêu nhận ra có chút bối rối, giơ tay lên muốn lau nước mắt cho Lâm Hành Chi, nhưng lại bị y tránh đi.

Hai mắt đỏ hỏ, kẻ lừa đảo hung hăng nói: "Đừng chạm vào ta!"

Biết Sở Chiêu bị thương nặng như và là vì mình, lại nghe được lời của đại phu, Lâm Hành Chi vừa bực lại vừa đau lòng.

Sở Chiêu nhỏ giọng dỗ dành, “Hành Chi, Vương phi, ta sai rồi, đừng tức giận được không?”

“Ta rất khỏe, mấy ngày là có thể tung tăng nhảy nhót, em đừng khóc, em khóc ta đau lòng."

“Nè!” Lâm Hành Chi phản bác hắn, “Đại phu vừa mới nói chàng yếu!"

“Ta không phải, mà là...”

Đến lúc này Lệ Vương vẫn muốn giữ sĩ diện nam nhân, nam nhân thì không được phép yếu!

Lâm Hành Chi nhìn hắn một cái, sau đó ôn nhu hỏi,"Là bởi vì độc sao?”

Sở Chiêu chần chờ một lát, vẫn là gật đầu, “Ừm.”

Mặc dù phải đến Tết mới phát tác toàn bộ, hoàn toàn đánh nát hắn, nhưng phản ứng thực tế lại diễn ra nhanh hơn dự kiến.

Sở Chiêu giải thích nói: “Ta muốn cùng em trải qua một năm tốt lành."

Nhưng những người khác thì không, hắn muốn bọn họ không được an bình, để bọn họ trả giá những gì bọn họ đã làm.

Sở Chiêu muốn lợi dụng chuyện mình bị thương để tạm thời rút lui, ngồi ở trong nhà nhìn náo loạn ở bên ngoài, sau Tết sẽ có thuốc giải, lúc đó sẽ giải quyết đám người đó.

"Vốn dĩ ta không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy, chỉ là hôm nay có người chủ động đưa đầu lên, lúc này ta mới tương kế tựu kế, không nói trước với em là ta có lỗi với em."

Bản thân tên thích khách không muốn sống, hắn chỉ là thành toàn cho gã,đáp ứng yêu cầu của gã, hắn đã quá tốt rồi.

Sở Chiêu ngữ khí ôn nhu dỗ dành Lâm Hành Chi tha lỗi cho mình, "Hành Chi, ta viết mình sau rồi, chỉ làm này thôi, có thể đừng giận ta nữa không?"

Lâm Hành Chi hắn làm cho buồn cười, "Ngươi có lẽ là hiểu lầm ý muốn của bọn họ."

“Như vậy cũng được, nghỉ một chút, ta bồi em, chúng ta ở nhà ngủ đông.”

Đã qua phân nữa mùa đông, nhưng chỉ cần nghĩ, mỗi ngày đều là mùa đông thì có thể làm ổ trong nhà.

Về phần tức giận, Vương gia cũng đã xin tha, Lâm Hành Chi nói:"Là ta tốt bụng, lần này mới tha cho ngươi, nếu có lần sau..."

Lâm Hành Chi nói còn chưa dứt lời, Sở Chiêu liền lập tức chỉ lên trời thề đảm bảo với y,“Tuyệt đối không có lần sau!”

Lâm Hành Chi hài lòng gật đầu, sau đó hỏi hắn:"Vậy ngươi có muốn Gia Cát Thẩm Đồng quay lại điều dưỡng thân thể cho ngươi không?"

Sở Chiêu: “Hôm nay hắn sẽ rời kinh thành đi Nguyệt Tịch quốc thu thập thảo dược, không sao, tuy rằng là không thể mạnh bằng lúc trước, nhưng có thể thỏa mãn Vương phia tuyệt đối không thành vấn đề."

Lâm Hành Chi trừng hắn, “Đã thành như vậy rồi mà còn suy nghĩ đến chuyện đó, lưu manh!"

Sở Chiêu ỷ vào chính mình b·ị th·ương Lâm Hành Chi sẽ không làm gì hắn, duỗi tay sờ lên eo Lâm Hành Chi, cười nham hiểm nói với y, “Em cho rằng ta muốn ở trong nhà đến lúc ăn tết là vì cái gì, còn không phải là vì làm em sớm ngày mang hài tử của ta sao, sinh cho ta một bé lừa đảo nho nhỏ, ta sẽ nỗ lực cày cấy."

Vừa nói, tay hắn từ thắt lưng Lâm Hành Chi di chuyển đến bụng y, nhẹ nhàng vỗ vỗ.

Lâm Hành Chi tay ngứa muốn đánh người, lại ngại trên người Sở Chiêu có thương tích, không xuống tay được.

Cuối cùng dứt khoát tự sa ngã ưỡn bụng, “Đã có rồi, ngươi lại cày cấy là muốn nó cày rớt ra luôn à?"

Sở Chiêu lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, “Có từ khi nào? Sao ta thân là phụ thân lại không biết?"

Lâm Hành Chi chọc cánh tay hắn, cười,"A, từ lúc thành thân mỗi ngày ngươi đều cày cấy, nếu còn chưa có, trừ khi ngươi không được."

Sở Chiêu:…

Sở Chiêu kiên quyết không chịu thừa nhận chính mình không được.

Lệ vương điện hạ lâm vào do dự.

Cũng may, tiếng gõ cửa của Thập Nguyệt đã cứu vớt hắn.

Thập Nguyệt tới để bẩm báo tình hình,"Kẻ phóng ám khí chạy quá nhanh, không đuổi theo kịp, còn những người mặc áo tang đều đã bắt lại, trừ tên muốn ám sát Vương phi."

"Quả thật là có người xúi giục, cố ý đến gây phiền toái cho Vương phi."

Thập Nguyệt từ trong ngực móc ra một phong thư đưa cho Lâm Hành Chi, "Đây là thứ được tìm thấy từ trong người tên Ngô Duyên Xuân, tối hôm qua có người dùng tên bắn nó vào trong viện gã."

Trong thư viết rõ nguyên nhân Lâm Hành Chi cấu kết với sát thủ, đồng thời nói rằng chuyện này mọi người đều biết, chỉ cần làm theo lời trong thư, chẳng những có thể báo thù cho phụ thân còn có thể được Hoàng thượng ân xá, không đến mức để gia tộc tuột dốc không phanh.

Đúng vậy, không chỉ báo thù mà còn liên quan đến sự hưng thịnh và suy thoái của một gia tộc.

Mấy vị đại thần bị giết lẫn này đều đã được lựa chọn tỉ mỉ, đều giữ chức quan tam tứ phẩm, đều không có bối cảnh thâm sâu không cao cũng không thấp, đều là trụ cột trong nhà, một khi ngã xuống thì người khác cũng không thể vực lên được. Chỉ có thể nhìn nó từ từ sụp đổ.

Một đám người ốc còn không mang nổi mình ốc, làm sao có thể đi tìm hung thủ sau màn để gây phiền toái, đặc biệt nhất là khi địa vị của đối phương cao đến mức họ hoàn toàn không thể trêu vào.

Cho dù chân tướng sự việc có bị bại lộ thì cũng không có khả năng để đối phương mạng đền mạng, cùng lắm là dùng chức vụ và tiền tài để đuổi bọn họ đi, thứ quý giá đối với bọn họ cũng chỉ bằng một ngón tay của người kia.

Hoàn toàn có chuẩn bị mà đến.

Nếu như những người này có thể làm như những gì trong thư nói, đem Lâm Hành Chi và toàn bộ Lệ Vương phủ kéo xuống nước, thì tương lai những gia tộc này sẽ không kém.

Cho nên dù chỉ có thể là quân cờ cho hai bên đánh nhau, bọn họ cũng chỉ đi một chuyến nếu lỡ như được thì sao?

Bọn họ còn nghĩ là làm lớn chuyện này lên, triều đình sẽ cho một lời giải thích, thay vì chỉ một câu là chết trong tay sát thủ.

Nội dung bức thư mang tính kích động, gần như khẳng định Lâm Hành Chi cấu kết với đám sát thủ, còn nói trong tay mình có vật chứng và nhân chứng, chỉ cần triều đình hạ lệnh tra rõ Lâm Hành Chi, thì chắc chắn y sẽ không thể xoay người.

Tất nhiên, thứ hấp dẫn nhất trong thư, chính là sẽ có người bí mật bảo vệ bọn họ, ngăn những người của Lệ Vương phủ tổn thương bọn họ.

Lâm Hành Chi đọc xong lá thư đưa cho Sở Chiêu, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, cái gọi là bảo vệ lại là xúi giục một người giết y, âm thầm đưa một thích khách trà trộn vào, để giết người ra tay với y.

Là vu oan, hoặc diệt khẩu.

Tóm lại không có khả năng là vì bảo vệ nhóm người Ngô Duyên Xuân.

Sở Chiêu xem xong cũng chỉ nói hai chữ, “Ngu xuẩn.”

Thập Nguyệt xin chỉ thị, “Chủ tử, những người này xử ý như thế nào?"

Sở Chiêu: “Người làm ta bị thương đưa đến Đông cung, bảo Thái tử tự mình ra lãnh, nếu Thái tử không nhận. Ta đành phải để người đó đi quanh phố vài vòng với Xuân cung đồ của Thái tử điện hạ, sau đó sẽ đưa ra pháp trường chém đầu. Còn những người còn lại, để bọn họ đi cửa cung đòi công đạo, tìm kẻ thù để giải oan cho phụ thân của bọn họ."

“Là ta nhân từ, không truy cứu bọn họ, nếu còn không biết điều, thì...”

Sở Chiêu còn chưa nói xong, nhưng nên hiểu đều đã hiểu.

Thập Nguyệt lập tức ôm quyền, “Thuộc hạ sẽ đi làm ngay.”

Lâm Hành Chi nhận lấy lá thư từ trong tay Sở Chiêu, giục hắn mau nằm xuống, "Ta đi xem thuốc đã sắc xong chưa, lát nữa sẽ cho người mang tới cho ngươi."

Đồng thời còn phải để Thạch Nghiên đi một chuyến Hàn Lâm Viện giúp y xin nghỉ, Vương gia nhà y bị thương, cho nên y muốn ở nhà chăm sóc phu quân.

……

Thái tử rất nhanh đã đến, hung hãn xông vào, chất vấn Sở Chiêu:"Ngươi muốn làm cái gì?"

Hôm qua đi theo Trần hoàng hậu trở về tẩm điện, gã mới biết được Trần hoàng hậu sở dĩ đứng ra giúp Lâm Hành Chi, cũng là vì bị Sở Chiêu uy h·iếp, chuyện còn có chút nghiêm trọng, khả năng sẽ liên lụy đến toàn bộ Trần gia.

Thái Tử vốn là không cam lòng lần này không thể hủy diệt Lâm Hành Chi, bởi vì bị người Trần gia kéo chân sau nên đã rất tức giận.

Mãi cho đến khi Trần hoàng hậu nói có cách giải quyết chuyện này, còn có thể kéo Tề Vương vào gã mới cảm thấy dễ chịu hơn.

Đương nhiên, bởi vì không cam lòng, Thái Tử lại cho người âm thầm liên lạc mấy người Ngô Duyên Xuân, để bọn họ tới kiếm chuyện với Lâm Hành Chi, gã đều đã tính kỹ, phải ép được một trong hai người Sở Chiêu và Lâm Hành Chi trước mặt bá tánh giết người, dùng đủ phẫn nộ của bá tánh để cưỡng chế, hai người này chết là không thể nghi ngờ.

Chỉ là gã không ngờ lại là một đám phế vật, trái lại biến hắn thành kẻ bị Sở Chiêu tính kế.

Thái Tử dùng ánh mắt như muốn gi·ết người nhìn Sở Chiêu đang được Lâm Hành Chi cho uống thuốc, “Sở Chiêu, đừng tưởng rằng dùng một bức họa là có thể uy hiếp cô khắp nơi. Cô có rất nhiều biện pháp xử đẹp các ngươi!”

Uống thuốc xong, Lâm Hành Chi lại lau miệng, Sở Chiêu mỉm cười với Vương phi của mình, sau đó đáp lại lời Thái tử:“Cũng không trông cậy có thể uy hiếp ngươi ở mọi nơi, dù sao sử dụng được đến đâu thì sử dụng đến đó. Còn biện pháp xử đẹp bọn ta thái tử điện hạ cứ sử dụng, chúng ta chờ."

"Nhưng bây giờ, Thái tử điện hạ phải cho ta một lời giải thích."

Thái Tử nhịn rồi lại nhịn, đem hết toàn lực mới nhịn xuống được suy nghĩ tiến lên đập đầu Sở Chiêu, gã cắn răng hỏi: “Ngươi muốn giải thích cái gì cái?”

“Nói ra cũng dễ, rửa sạch hết nước bẩn mà ngươi hất lên người Vương phi của ta, tìm ra hung thủ sau màn trả lại trong sạch cho y, đồng thời cho mọi người biết Thái tử điện hạ đóng vai trò gì trong cuộc gây rối này."

Thái tử còn chưa kịp nổi giận, Sở Chiêu đã giơ ba ngón tay lên nói:"Ba ngày, ba ngày sau ta sẽ xem kết quả."

Thái Tử nắm chặt quyền, nghiến răng nghiến lợi nói, “Sở Chiêu!”

Sở Chiêu:"Không cần lúc nào cũng gọi tên ta, ta sẽ không thích bị ngươi gọi, sẽ làm bẩn tên ta."

Lâm Hành Chi còn tri kỷ duỗi tay thay Vương gia nhà mình bịt tai lại, đối diện với ánh mắt bất đắc dĩ vừa buồn cười của Sở Chiêu.

Thái tử cảm thấy hai phu phu này đang trêu đùa gã, lửa giận trong lòng cuồn cuộn dâng lên, trong lòng gã thầ thề nhất định phải khiến bọn họ tan xương nát thịt, nghiền thành tro!"

Nhưng trên mặt vẫn cư xử đúng mực, nói, “Việc này cô có thể đáp ứng, nhưng bức tranh đó phải giao cho cô, nếu không các ngươi liền chờ vô số phiền toái sau này đi."

“Được,” Sở Chiêu lập tức đáp ứng, cũng đã chuẩn bị từ sớm, gọi Nam Tinh vào cửa đưa bức tranh cho Thái tử.

Thái Tử cầm bức tranh hừ một tiếng xoay người rời đi.

Khi tới cửa, Sở Chiêu ngăn gã lại, nhắc nhở:" Gương mặt của Sở Khâm khi chết có lẽ người đã từng thấy, Thái tử có thể đoán xem tại sao hắn lại trở nên như vậy?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play