Lâm Hành Chi một lòng chiêu mộ hiền tài cho Sở Chiêu, kích động nên uống thêm vài ly, tuy trên mặt không hiện ra nhưng đầu óc cũng không còn ổn lắm, trong đầu y chỉ còn lại một ý nghĩ. Muốn ra khỏi cung đi tìm Sở Chiêu đòi một câu trả lời.

Yến tiệc vừa kết thúc, y lập tức xen lẫn vào đám người đi ra ngoài, vừa nhìn thấy Thạch Nghiên đứng đợi mình ở cửa cung, vội vàng ra lệnh đánh xe đưa y đến Lệ vương phủ: "Đi, ta muốn đi gặp Vương gia, hắn còn chưa đáp ứng ta đó."

Thạch Nghiên đỡ y, duỗi chỉ Lâm Hành Chi “Thiếu gia, chúng ta không cần đi đến vương phủ, Vương gia ở đằng kia.”

“Ở đâu?” Lâm Hành Chi dụi dụi mắt, nhìn xung quanh, lúc Thạch Nghiên kéo y nhìn về phía đối diện, liền nhìn thấy Sở Chiêu.

Sở Chiêu mặc một thân trường bào màu đen, giờ phút này lười biếng dựa vào xe ngựa, duỗi thẳng một chân, chân còn lại co lại, trong tay xoay một con dao găm, lộ ra vài phần tà ác, nhưng lại có một chút tùy ý như một quý công tử vừa phóng túng lại ngang ngược.

Lâm Hành Chi ngẫm lại, lại ở trong lòng bổ sung thêm một câu, so với thần tiên trên trời còn đẹp hơn.

Y bước lên một bước, muốn đi về phía Sở Chiêu, lại bị Thạch Nghiên giữ lại, nhỏ giọng nói với y: "Thiếu gia, hình như Lệ vương đang chờ người."

Lâm Hành Chi đầu óc mơ hồ nhất thời không kịp phản ứng, ngơ ngác nói: “Hắn không phải tới chờ ta sao?”

Thạch Nghiên nghĩ thiếu gia nhà mình cũng đâu phải tai to mặt lớn, chỉ lôi kéo người chờ đợi.

Rất mau bọn họ đã biết Lệ vương chờ ai.

Một đám tiến sĩ đi ra, Lệ vương vung tay, thị vệ của phủ Lệ vương lập tức tiến lên, bắt giữ mấy người.

Những người đó thoạt đầu ngơ ngác, sau đó ra sức giãy giụa:" Thả ta ra, các ngươi là ai? Dám ở cửa cung bắt người."

Dám bắt người ở cửa cung có mấy người, nhất là người bị bắt là những tân khoa tiến sĩ.

Rất nhanh có người nhận ra Sở Chiêu, vội vàng hành lễ, hơn nữa còn có ý tránh xa những người bị bắt.

Mà những người bị bắt khi nghe đến từ "Lệ vương", đại khái đã hiểu mình đã đắc tội vị sát thần này như thế nào.

Sở Chiêu bước xuống xe, chân dẫm lên đất từng bước một đi đến một người bị bắt lại, nhìn đối phương nói:

“Bổn vương nghe có người nói cảm thấy bị bổn vương bắt về phủ là chuyện đồi phong bại tục không biết liêm sỉ, nên tự mình kết liễu để giữ lấy gia phong cho gia đình, nếu vậy, bổn vương sẽ chờ người đến nhặt xác của ngươi.”

Ngữ khí bình tĩnh, nhưng mọi người có mặt đều cảm nhận được nguy hiểm.

Người nọ bị dọa sợ tới mức hai chân rung rẩy, mở miệng muốn giải thích, nhưng dưới cái nhìn của Sở Chiêu lại mất giọng, bởi vì Sở Chiêu nhìn gã như nhìn một người chết.

Không cần hắn phân phó, thị vệ Lệ Vương phủ trực tiếp đưa người đi, những người khác cũng không dám lưu lại xem kịch, nhanh chóng cáo lui, từ phía sau có thể thấy những người này đang hoảng sợ đến mức nào.

Mà Lâm Hành Chi lại không đi, thấy chung quanh không ai, liền ủ rũ hỏi Thạch Nghiên, “Hiện tại ta có thể đi tìm Vương gia không?”

Thạch Nghiên còn chưa kịp trả lời, Lâm Hành Chi đã nhìn thấy Sở Chiêu vẫy tay với mình, y cười toe toét, vội vàng nghiêng ngả chạy về phía người đó, vừa đến gần liền nắm lấy tay áo người ta lắc lắc:" Ngài đến đây là để cho ta câu trả lời sao?”

“Ngài rốt cuộc có đáp ứng hay không?”

Thấy Sở Chiêu im lặng, Lâm Hành Chi không vui, vì thế phồng má mặt nghiêm túc hỏi: "Rốt cuộc khi nào ngài mới cưới ta?!”

Bất quá y chỉ giằng co một lát lại dịu giọng nói, “Ta muốn gả cho ngài mà.”

Sở Chiêu không ngờ tối nay mình đi một chuyến lại nhận được một kinh hỉ như vậy.

Hắn nhịn lại ý nghĩ đưa tay xoa xoa đầu Lâm Hành Chi, nói: “Nguyên lai ngươi uống say lại trông như thế này,” quá đáng yêu.

Lâm Hành Chi mờ mịt: “Trông như thế nào?”

Sở Chiêu lại không đáp, chỉ nhìn chằm chằm Lâm Hành Chi nhiều thêm vài lần.

Sau đó hắn lại gọi Thạch Nghiên tới, kéo tay áo mình ra khỏi tay Lâm Hành Chi, nói với Thạch Nghiên: “Cẩn thận thiếu gia nhà ngươi, về sau đừng để y uống rượu nữa, nếu không……”

Thạch Nghiên bị Lệ vương cảnh cáo sợ tới mức rùng mình, vội vàng gật đầu, “Tiểu nhân nhất định sẽ trông chừng thiếu gia, không cho thiếu gia uống rượu.”

Sở Chiêu nghe vậy còn khá hài lòng tính, vẫy vẫy tay ý bảo đem người đi, “Muộn rồi, mau đưa thiếu gia về nhà đi.”

Lâm Hành Chi hai mắt mờ mịt, rõ ràng là đang buồn ngủ nhưng trong miệng còn đang lẩm bẩm muốn câu trả lời.

Nhưng đêm nay hiển nhiên là không thể có được câu trả lời, Thạch Nghiên hành lễ, đỡ thiếu gia nhà mình lên xe ngựa, xe đi ra thật dài một đoạn cũng không nghe được tiếng xe ngựa từ phía sau, cậu ta vô thức quay đầu lại, nhìn thấy Lệ vương điện hạ vẫn còn đứng ở đó nhìn bọn họ.

Trong lòng Thạch Nghiên có loại nói không nên lời, cậu ta cảm thấy mong muốn làm Lệ vương phi của thiếu gia nhà mình cũng không phải là từ một bên.

……

Sáng sớm hôm sau, Đông Cung.

Chén trà nặng nề rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh, Thái Tử nổi trận lôi đình, “Phế vật, một đám vô dụng!”

"Tại sao bây giờ các ngươi mới báo cáo chuyện xảy ra tối qua? Các ngươi trơ mắt nhìn tên ma ốm Sở Chiêu bắt người ngay cửa cung, cô cần các ngươi có ích lợi gì? Nói đi?"

Thái Tử vốn không nên thiếu kiên nhẫn như vậy nhưng vì Sở Chiêu tối hôm qua ở ngay cửa cung mang những kẻ nói xấu sau lưng đi, cũng không biết ở sau lưng ai đó đem những chuyện này lan truyền khắp kinh thành.

Qua một đêm, tựa hồ bá tánh trong kinh thành đều biết chuyện này.

Đồn đãi còn nói, những tân khoa tiến sĩ đó dám can đảm ở sau lưng nghị luận Lệ vương đều là do Thái Tử bày mưu tính kế, Thái Tử cùng Lệ vương từ trước đến nay luôn bất hòa.

Thái Tử tức giận vì lời đồn đãi đó là sự thật, đích xác là có người nhận được chỉ thị của gã, mà Sở Chiêu bạo ngược tàn nhẫn như vậy mấy tên tiến sĩ rơi vào trong tay hắn, không bao lâu đã có thể cạy miệng bọn họ, đem gã nói ra.

Gã tính kế Sở Chiêu cũng không phải một hai lần, phụ hoàng cũng không thích Sở Chiêu, cho dù có gây chuyện trước mặt phụ hoàng cũng không sợ, nhưng việc này cũng liên quan đến Lâm Hành Chi, nếu như Lâm Hành Chi biết được những lời y nghe ngày hôm qua đều do gã đứng phía sau bày mưu tính kế, thì mọi việc gã làm trước đó để khiến Lâm Hành Chi về phe mình đều vô ích, đây là việc Thái Tử tuyệt đối không thể tiếp thu.

Lại nghĩ đến có người bẩm báo, tối qua ở cửa cung Lâm Hành Chi còn nói chuyện một hồi lâu với Sở Chiêu, càng khiến sắc mặt Thái tử trở nên lạnh lẽo.

“Điện hạ,” có mưu sĩ tiến lên mở miệng khuyên bảo, “Điện hạ hà tất tức giận, đây là chuyện tốt, Lệ vương bất kính Hoàng Thượng, coi thường luật pháp, dám dẫn binh ở cửa cung bắt người, đây là có ý đồ xấu."

“Điện hạ yên tâm, Lệ vương mấy năm nay hành sự phó.ng đãng đã đắc tội không ít người, hôm nay trong triều chắc chắn có rất nhiều người lên tiếng, điện hạ chỉ cần thuận thế mà làm là được.”

Mưu sĩ vuốt râu, lộ ra ý vị thâm trường tươi cười, “Hôm nay Lệ vương dám ở cửa cung bắt người, Hoàng Thượng nếu không phạt, kia ngày mai hắn liền dám giết người, ngày sau có thể mang binh vào cung tạo phản.”

Lấy nội tâm của vị kia, chắc chắn là không dung.

Mưu sĩ vừa nhắc nhở, Thái Tử tự nhiên cũng nghĩ đến, Thái Tử cười lạnh, “Vậy thì để hắn xem hậu quả của việc chống lại cô, cho dù không chết cũng phải mất đi một lớp da!”

……

Lâm Hành Chi tối hôm qua say khướt, được Thạch Nghiên mang về phủ, dính giường liền ngủ, chờ y tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.

Mà vừa mở mắt ra đã biết được tin dữ từ Thạch Nghiên, Sở Chiêu bị bắt vào đại lao.

“Xảy ra chuyện gì?” Lâm Hành Chi lập tức đứng dậy, một bên luống cuống tay chân mặc quần áo, một bên dò hỏi Thạch Nghiên.

“Còn không phải chuyện Lệ vương điện hạ tối hôm qua ở cửa cung bắt người, sớm hôm nay đã lan rộng khắp kinh thành. Nghe nói Hoàng Thượng rất tức giận, trực tiếp hạ chỉ đem Lệ vương điện hạ nhốt vào đại lao, còn không cho bất kì kẻ nào cầu tình cho ngài ấy.”

Lâm Hành Chi tối hôm qua tuy là có chút say, nhưng ký ức vẫn còn nguyên vẹn, còn nhớ rõ chuyện tối qua ở cửa cung.

Y nhíu mày, lại hỏi Thạch Nghiên một câu:"Có ai cầu tình cho Vương gia không?"

“A? Cái này……” Thạch Nghiên gãi gãi đầu, khó xử mà nói, “Hẳn là có đi?”

Lâm Hành Chi mặc quần áo xong vươn tay gõ nhẹ đầu Thạch Nghiên “Nói dối thì phải nói đến bản thân mình tin, mới khiến lời nói dối đó giống thật.”

Thạch Nghiên nhỏ giọng lẩm bẩm, “Kia không phải thật sự trái lương tâm sao, với danh tiếng kia của Lệ vương, ta thật sự không thể thuyết phục bản thân rằng trong triều còn có người sẽ thay hắn cầu tình."

Thạch Nghiên lẩm bẩm xong mới phát hiện thiếu gia nhà mình hình như cũng không vội nữa, còn thong thả bưng nước rửa mặt.

Thạch Nghiên khó hiểu, thò lại gần hỏi: “Thiếu gia, người không lo lắng cho Lệ vương điện hạ sao?”

Cũng bổ sung nói: “Người như vậy có vẻ không đủ thành tâm muốn gả cho Vương gia.”

Lâm Hành Chi nhúng đầu ngón tay vào nước, búng về phía Thạch Nghiên, không chỉ không vội, trên mặt thậm chí còn có ý cười, nói: “Bởi vì thiếu gia nhà ngươi nghĩ đến một chuyện, cho nên tự nhiên sẽ không vội.”

Kiếp trước thẳng cho đến khi y chết Sở Chiêu vẫn còn sống khỏe mạnh, đương nhiên không có khả năng chỉ vì vào đại lao một lần mà mất mạng.

Về việc dùng tư hình với hắn, cũng chỉ dám nhai sau lưng hắn việc vài câu nói mà đã bắt người ngay ở cửa cung, nếu có người thật sự dám động thủ với hắn, chờ Sở Chiêu bước ra sẽ trả lại gấp mười, gấp trăm lần.

Những quan lại nhỏ đó cũng không ngu đến mức vậy.

Chỉ là không biết y có thể đi thăm được hay không, có lẽ có thể vào đại lao hỏi đáp án chăng?

Thạch Nghiên nhìn thiếu gia nhà mình tâm tình không tệ, cảm thấy tâm của người này thật sâu, trở mặt như lật sách.

Ngày thứ ba sau Quỳnh Lâm Yến, Lại Bộ sẽ ban hành công văn phong tước cho các tân khoa tiến sĩ, đây cũng là chỗ tốt của Quỳnh Lâm Yến, nếu biết làm việc, sẽ lọt vào mắt của một vị đại thần nào đó, trước khi công văn phong tước được ban xuống, trước đó các tiến sĩ sẽ cố gắng thể hiện và đưa chút lòng thành để các quan viên nói với quan viên trong Lại Bộ một chút, cuối cùng có tên trong danh sách.

Bất quá đây đều là những điều mà tiến sĩ xếp bậc dưới mới cần làm, ba người đứng đầu phải ở lại kinh thành và vào Hàn Lâm Viện*, là quy củ từ xưa nay, không cần phải xu nịnh.

Cho nên Lâm Hành Chi đã nhiều ngày liền không có việc gì để làm, dùng cơm xong liền mang theo Thạch Nghiên đi ra cửa hỏi thăm tin tức.

“Ai da, ai thiếu đạo đức như vậy để cục đá ngay góc tường, đau chết đi được.”

Còn chưa ra khỏi sân, hai người đã nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống, sau đó là một loạt tiếng oán giận.

Thạch Nghiên nhỏ giọng nói với Lâm Hành Chi, “Tiểu thế tử lại trèo tường tới đây.”

Lâm Hành Chi quay đầu lại, liếc mắt nhìn người đang nhăn mặt xoa mông, hỏi: “Cục đá kia là do ngươi để?”

Thạch Nghiên lắc đầu, còn cười xấu xa, “Là phu nhân sai ta để.”

“Mấy ngày trước đây, phu nhân sợ thiếu gia nghe những lời đồn đãi bên ngoài sẽ không cao hứng, cố ý đề phòng tiểu thế tử trèo tường lại đây tìm ngài nói chuyện, sợ ngài ấy lỡ miệng.”

Lâm Hành Chi nghĩ đến cái miệng lọt gió của Từ Văn Ngạn, cảm thấy nương của y thật là anh minh.

Sau khi xoa mông Từ Văn Ngạn rõ ràng còn tức giận, nhấc chân lại đạp cục đá kia một cái, sau đó bắt đầu ôm chân kêu gào, Lâm Hành Chi chủ tớ hai người không cho mặt mũi cười lên tiếng.

Từ Văn Ngạn bởi vì cục đá mà tức giận, khi nhìn thấy Lâm Hành Chi cười nhạo mình, lập tức chống tay lên hông chạy về phía bọn họ “Còn cười nữa, tiểu gia ta đã thành như vậy mà các ngươi còn cười, Lâm Hành Chi ngươi có lương tâm hay không!”

Lâm Hành Chi xòe tay, “Có thể không có.”

Từ Văn Ngạn khịt mũi nhìn y, tức giận nói: “Nếu hôm nay ngươi không xin lỗi ta, tiểu gia ta sẽ không nói cho ngươi một bí mật kinh thiên động địa.”

Được rồi, dù sao cũng là biểu đệ kém mình một tuổi, Lâm Hành Chi vẫn sẵn sàng cho mặt mũi, sau khi xin lỗi Lâm Hành Chi hỏi: "Bí mật kinh thiên động địa gì?"

Từ Văn Ngạn đầu tiên lộ ra vẻ cao thâm khó đoán, lén lút quan sát xung quanh một lúc, thấy xung quanh không có ai, liền ghé sát vào Lâm Hành Chi, “Có người, coi trọng ngươi.”

Nhưng mà Lâm Hành Chi nghe được lời này mặt chợt tái nhợt.

- --------------------------------------------------------------------------------------

*Hàn lâm viện (翰林院, Hanlin Academy) là một tổ chức trong các triều đại quân chủ Á Đông xưa gồm các học sĩ uyên thâm Nho học, văn hay chữ tốt, chuyên trách việc soạn thảo văn kiện triều đình như chiếu, chỉ, sắc, dụ, chế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play