Đi được một lúc, chủ tớ hai người xách tay nải lên xe ngựa mà ám vệ của Lệ Vương phủ không biết từ đâu lấy ra, đưa đến lỗ chó Lệ Vương phủ....

Cũng nói cho bọn họ, “Vương phi thỉnh chờ một lát, Vương gia đang tắm, xong rồi liền tới tiếp ngài vào phủ.”

Lâm Hành Chi: “???”

Chẳng lẽ y không xứng đi từ cửa chính Lệ Vương phủ sao?

Lâm Hành Chi hít sâu một hơi thật sâu, sau đó thở dài, nhịn xuống sự bất lực và nói không nên lời.

Ở trong lòng trấn an chính mình, không sao đâu, không nên làm khó thủ hạ, có chuyện thì tìm chủ của bọn họ, cũng giải quyết mấy khoản nợ với chủ nhân!

Lâm Hành Chi nghiến răng.

Chờ Sở Chiêu tắm xong, mặc một thân bạch y xuất hiện ở đầu tường, hắn nghe được tiếng Lâm Hành Chi nghiến răng nghiến lợi.

Lại không biết từ chỗ nào lấy cây quạt chậm rãi quạt, ngạc nhiên hỏi, “ y da, là ai làm Vương phi của bổn vương giận thành như vậy? Nói cho bổn vương biết, để bổn vương lấy lại công bằng cho em."

Lâm Hành Chi tức giận trừng hắn, “Xuống!”

“Ai ai ai, lúc này mới tách ra bao lâu, Vương phi đã nhớ bổn vương như vậy, bổn vương cảm thấy vui trong lòng."

Người khinh phiêu phiêu từ trên tường xuống dưới, cây quạt vừa thu lại liền nhéo cằm Lâm Hành Chi, “Đừng nóng vội, bổn vương không phải đã tới rồi sao?”

Thấy người tức giận, Sở Chiêu nhếch môi, giơ tay ôm lấy eo Lâm Hành Chi, mang theo người bay lên tường rồi bất động.

Lâm Hành Chi hít sâu hai hơi, mới bình tĩnh lại, chờ xem hắn muốn làm gì nữa.

Sở Chiêu chỉ quạt lên trời, “Đêm nay ánh trăng vừa lúc, bổn vương muốn mời Vương phi cùng ngắm trăng, em có bằng lòng không?”

Mười bốn trăng vốn đã rất tròn rồi, nhưng hôm nay lại là một ngày không tốt, là tết Trung Nguyên, ban ngày bá tánh không chỉ thắp hương đốt tiền giấy để tỏ lòng thành kính với người thân đã khuất mà ngay cả mặt trăng cũng bị che khuất bởi một tầng mây đen, cũng hợp với dịp này.

Y không khỏi nghĩ tới kiếp trước, người nhà chết đi y sống cuộc đời tạm bợ hai năm, năm nào cũng vậy, ánh trăng giống như vậy, như muốn nhắc nhở y sẽ không thể thấy rõ ánh trăng, cũng sẽ không bao giờ gặp lại người nhà nữa.

Lâm Hành Chi quay mặt đi, thành thật nói với Sở Chiêu, “Ta không thích,” từ trước không thích, hôm nay cũng không thích, sau này cũng sẽ không thích ánh trăng vào ngày này.

Y nói ra câu này rất bình tĩnh, nhưng Sở Chiêu lại cảm thấy trong đó có một nỗi buồn khó tả.

Hắn ôm Lâm Hành Chi chặt hơn chút, sau đó nhảy khỏi tường, “Vậy không xem.”

Lệ Vương điện hạ phá lệ mà dứt khoát.

Lâm Hành Chi quay đầu hướng hắn cười, “Được.”

Sau đó hai người cùng về viện của Sở Chiêu, nữa đường Lâm Hành Chi còn quay đầu lại, cảm thấy giống như mình đã quên chuyện gì đó.

Bên cạnh lỗ chó, bên kia tường, Thạch Nghiên bị bỏ rơi...

Cậu ta gân cổ lên bi phẫn rống giận: “Thiếu gia, còn có ta, người đã quên người còn một gã sai vặt hồi môn còn chưa vào mà!"

Lâm Hành Chi đã đi xa không nghe được, Sở Chiêu lại nghe được, bất quá không phản ứng.

Chỉ có ám vệ ẩn mình trên cây đang gác đêm khẽ hừ một tiếng, nói một câu đáng thương rồi đại phát từ bi xách người vào.

Sau đó lại biến mất không dấu vết, tốc độ nhanh đến mức Thạch Nghiên cũng không nhìn thấy, trong một ngày đặc biệt như này, cậu ta không khỏi tự hỏi - người đưa mình vào đây là người hay quỷ?

Thạch Nghiên bị chính mình dọa sợ, chắp tay vái tứ phía cảm tạ, sau đó bỏ chạy.

Ám vệ đang ẩn nấp thầm nghĩ, gã sai vặt hồi môn của Vương phi có chút thú vị chỉ là lá gan hơi nhỏ.

……

Vào phòng sau, Lâm Hành chi rốt cuộc biết Sở

Sau khi vào phòng, Lâm Hành Chi cuối cùng cũng biết tối nay Sở Chiêu đi theo hướng nào-- Vương gia phong lưu lãng mạn.

Y nhìn thấy một quyển sách đặt trên bệ cửa sổ, nhìn từ bên ngoài thì có vẻ bình thường nhưng khi mở ra là chấn động, quần áo của nam nhân khép hờ, đôi chân dài của nữ tử vòng qua bên hông người nam nhân, hai người đang kịch liệt hôn môi.

Đến nỗi vì cái gì có thể nhìn ra kịch liệt, là bởi vì mặt bị hôn đến độ biến dạng.

Lâm Hành Chi nhìn một lúc mới thấy tựa đề, đó là 《 Vương gia phong lưu và Vương phi xinh đẹp》.

“Vương gia thật là tao nhã,” Lâm Hành Chi khen ngợi.

Thấy Lâm Hành Chi dùng một loại ánh mắt nửa cười nửa đùa nhìn mình, Sở Chiêu khó được muốn vì chính mình biện giải một phen.

Sở Chiêu: “Nếu bổn vương nói sách này không phải của bổn vương, em tin không?”

“Tin a,” Lâm Hành Chi đáp không chút do dự, “Vương gia không phải nói, là thị nữ bên người ngài thay Ninh Vương điện hạ chưởng quản một hiệu sách sao, lời này chẳng phải đã khẳng định là của nàng, đúng không?”

Sở Chiêu do dự, không dám gật đầu, sao một thoại bản của một thị nữ có thể chạy tới phòng của Vương gia?

Cũng không cần Lâm Hành Chi mở miệng hỏi, chính hắn nghĩ tới cũng thấy lo lắng danh dự của mình khó mà giữ được.

Nhìn về mặt khó xử của hắn, Lâm Hành Chi suýt chút nữa cười ra tiếng, lấy thoại bản vỗ vỗ Sở Chiêu:" Vậy lại cho Vương gia một cơ hội để giải thích."

Sở Chiêu nhìn thấy vẻ mặt nhịn cười của Lâm Hành Chi, động thủ nhéo má y, “Kẻ lừa đảo, em rốt cuộc là muốn nghe bổn vương giải thích hay là muốn nhìn trò cười của bổn vương, hửm?”

Lâm Hành Chi đánh vào tay hắn, “Đừng nhéo, mặt muốn biến dạng rồi,” giãy giụa một hồi lâu mới đem mặt mình cứu được, Lâm Hành Chi lên án nói: “Mặt ta cũng không phải để cho ngài nhéo.”

Sau đó lại thế chính mình biện giải, “Ai muốn xem trò đùa của ngài, ta không có.”

“Được, nếu như vậy, bổn vương liền gọi Nam Tinh đến cho em một lời giải thích rõ ràng, tại sao nó lại ở trong phòng của bổn vương."

Sở Chiêu mới hô một tiếng, cửa phòng đã bị đẩy ra, một nam nhân lộn ngược xuất hiện ở cửa, tươi cười xán lạn nói với Sở Chiêu: “Vương gia không cần hô, Nam Tinh cô nương có phân phó, Vương phi thật vất vả tới một chuyến Vương gia, ai cũng không được tới quấy rầy.”

“Nước tắm đã chuẩn bị sẵn cho Vương phi, ngay ở gian bên cạnh, đầy mành ra là có thể tắm. Giường cũng đã trải xong, rất lớn, ngài cùng Vương phi có thể ngủ trên đó lăn lộn cũng được, còn cửa..."

Người nam nhân đang nói thì đột nhiên xoay người, đứng vững, đưa tay đóng cửa lại, lời giải thích vọng vào từ cửa:"Cửa này thuộc hạ đã khóa lại, sáng mai sẽ mở khóa. Vương gia Vương phi nhất định không thể phụ cơ hội tốt như vậy."

Theo một tiếng cạch, ổ khóa được khóa lại, bên ngoài không có động tĩnh.

Lâm Hành Chi dùng khuỷu tay chạm vào Sở Chiêu, “Ai da, Vương gia, đây là cách người trong phủ đãi khách?”

Đưa khách đến lỗ chó đợi chủ nhà đem vào, xong rồi nhốt chủ và khách chung một phòng ngủ, có phải hơi quá không?

Sở Chiêu ôm vai Lâm Hành Chi kéo y xoay người, đối mặt với gian tắm: "Không, đây là cách đối đãi với chủ nhân."

Lại mở cửa đem người đẩy đi vào, “Vương phi, xin đừng đừng phụ lòng tốt của bọn họ.”

Bồn tắm đầy cánh hoa, nước vẫn còn bốc khói, bộ đồ trong rõ ràng là lớn hơn một cỡ đang treo trên giá, thật không hổ là chưởng quản của một hiệu sách.

Lâm Hành Chi quả thực tán dương cho vị Nam Tinh cô nương kia.

Tắm gội xong, Lâm Hành Chi mặc một chiếc áo lót sạch sẽ, không biết là cũ hay mới nhưng trắng tinh, lúc này Lệ Vương điện hạ đã lên giường trước, nhìn thấy Lâm Hành Chi đi tới, liền bắt đầu vỗ lên giường:" Vương phi, mau tới đây."

Lâm Hành Chi:……

Sự trong sạch của y đã thực sự biến mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play