Kiếp trước kiếp này hai đời, Lâm Hành Chi cảm thấy chính mình nhận thức Sở Chiêu cũng rất lâu rồi, nhưng vẫn là lần đầu tiên biết Sở Chiêu có thể nói những lời không biết xấu hổ như vậy.

Lâm Hành Chi trừng mắt nhìn hắn, “Ngài dám nói những cái đó dấu vết là do ngài hôn ra?”

Sở Chiêu lộ nụ cười lưu manh, “Bổn vương không phải, nhưng ngươi có thể, mau tới tính sổ đi, bổn vương sẽ không giãy giụa.”

Không chỉ có không giãy giụa, thậm chí còn chủ động đem vạt áo chính mình xuống, để Lâm Hành Chi động thủ, không phải, là cử động miệng.

Lâm Hành Chi dùng móng vuốt kéo quần áo của hắn lại, trợn mắt mắng: “Lưu manh!”

Y tự thấy đã mặt mình dày, nhưng so với hành vi muốn lộ thì lộ của Sở Chiêu, thì y không xứng với hai chữ "da dày".

"Thẹn thùng? Nhóc lừa đảo, không phải mỗi ngày la hét phải gả cho bổn vương sao?”

Hôm nay tâm tình của Sở Chiêu có vẻ tốt, mỗi câu nói đều mang theo ý cười, còn chủ động, Lâm Hành Chi cảm thấy mặt mình nhất định đỏ bừng lên.

Lâm Hành Chi suy nghĩ một chút, hỏi: “Hôm nay Vương gia có chuyện gì vui à, trông cao hứng như vậy.”

Lời nói mới vừa nói xong, Sở Chiêu lại đột nhiên cúi người sát vào Lâm Hành Chi, hơi thở ấm áp phả vào má y, trái tim y như bị khều nhẹ.

Sở Chiêu giả vờ suy nghĩ, cho đến khi Lâm Hành Chi gần như không thể chịu đựng được nữa đẩy hắn ra, mới cười nhẹ một tiếng:" Chuyện tốt không có, bổn vương chỉ đến để nói cho nhóc lừa đảo tin tức."

Sau khi dùng ngón tay gõ nhẹ vào chóp mũi Lâm Hành Chi, ngẩng đầu ngồi thẳng dậy: “Ngươi cùng bổn vương thành thân, phải có lệnh của phụ mẫu, lời người mai mối, bổn vương nhớ rõ Lâm đại tướng quân vẫn luôn ở biên quan, nhóc lừa đảo, ngươi sẽ không tính toán gạt ông á trộm gả cho bổn vương đi?”

Lâm Hành Chi nhéo chóp mũi bị Sở Chiêu chạm vào, lẩm bẩm nói, “Đừng gọi ta là kẻ lừa đảo, ta mới không phải kẻ lừa đảo.”

Sau đó lại tiếp tục giải thích: “Ta đã viết thư cho cha ta, ông ấy biết, không phải trộm gả.”

Nói xong, bắt gặp ánh mắt trêu chọc của Sở Chiêu, y chợt nhận ra có gì đó không đúng, trọng điểm không phải là thành thân, mà là cha y sắp về để gả y.

Đây chính là tin tức mà Sở Chiêu muốn đưa cho y, để Lâm phụ từ biên quan trở về!

Lâm Hành Chi vội hỏi: “Ngài có biết biên quan phát sinh chuyện gì không? Biết từ khi nào?”

Sở Chiêu: “Sớm hơn Lâm đại tướng quân mấy ngày.”

Đầu óc Lâm Hành Chi nhanh chóng quay cuồng, ngữ khí khẳng định, “Thiếu niên được nhị ca ta cứu được là do ngài sắp xếp phải không?"

Sở Chiêu cùng y giải thích: “Có người vươn tay đến phía tây, bổn vương có người ở quân Sơn Tây nên nhờ họ kiểm tra. Không ngờ lại có kẻ gan lớn lại ngu xuẩn như vậy.”

Ai mà không đâu? Lâm Hành Chi nghĩ.

“Vậy ngài có tra ra được người sau màn không?”

Sở Chiêu ngửa đầu ra sau dựa vào ván cửa xe ngựa, vẻ mặt hài lòng, nửa nheo mắt nói: “Có chút manh mối, bất quá còn thiếu chứng cứ.”

Cho nên quan trọng là nhân chứng có thể đưa đến kinh thành hay không.

Lâm Hành chi gật đầu tỏ vẻ: “Trở về ta liền viết thư nói cho phụ thân.”

“Bất quá, tại sao Vương gia lại nghĩ đến việc nhắc nhở ta?” Nghĩ đến bị điều chuyển. Lâm Hành Chi cảm thấy mình không thể bỏ qua như vậy được nên đặt tay lên cằm, tươi cười xấu xa hỏi.

Sở Chiêu mở mắt ra, nói: “Ai bảo em là Vương phi tương lai của bổn vương.”

Lại cảm thấy Lâm Hành Chi cười như vậy quá đẹp.

Vì thế trước khi rời đi đột nhiên duỗi tay ra nhéo cằm y, nói một câu rất xứng với địa vị:" Nhớ kỹ, từ giờ trở đi em chỉ được phép cười cho bổn vương nhìn."

Sau đó trong chớp mắt liền không thấy bóng dáng.

Lâm Hành Chi véb mành ngó trái ngó phải cũng không thấy được người, bản thân nhỏ giọng nói thầm, “Ta còn chưa có đáp ứng đâu, người liền chạy mất.”

Lúc này Thạch Nghiên thanh âm vang lên, xin chỉ thị: “Thiếu gia, có thể về nhà chưa ạ?”

Lâm Hành Chi: “Về, về, về, xem ngươi sốt ruột như vậy.”

Thạch Nghiên ngoài miệng chưa nói cái gì, chỉ ở trong lòng nói: Luận sốt ruột, ai có thể so với thiếu gia ngài đâu?

……

Vừa đến nhà, Lâm Hành Chi liền đi tìm Chu thị, kết quả lại được biết Định An Hầu tới, Chu thị cùng đại ca y đang ở cùng Định An Hầu nói chuyện chính sự.

Lâm Hành Chi đoán Định An Hầu hẳn là tới nói cho nương y còn có đại ca, Kiến Nguyên Đế xử lý chuyện buôn bán bá tánh như thế nào.

Y xoay người đi về phía chính sảnh, tự hỏi liệu có giống kiếp trước hay không.

Mới vừa xuyên qua hành lang dài, Lâm Hành Chi liền thấy Từ Văn Ngạn, người đang ra sức vẫy ta chào y một cách nhiệt tình còn gọi hết sức.

“Biểu ca, biểu ca, ta ở chỗ này.”

Lâm Hành Chi: “……”

Tên Từ Văn Ngạn này, lúc có trưởng bối thì kêu y bằng biểu ca, không có liền há mồm họ Lâm, ngậm miệng họ Lâm, thể hiện đầy đủ tính hai mặt của con người.

Lâm Hành Chi đến gần, hỏi cậu tq, “Sao ngươi lại tới đây?”

Từ Văn Ngạn nói: “Ta cùng cha ta đến đây, có chuyện đứng đắn.”

Lâm Hành Chi hoài nghi, “Chuyện đứng đắn?”

Từ Văn Ngạn bị nghi ngờ nên không cao hứng, chống nạnh xụ mặt nói: “Đây là thái độ của ngươi đấy à? Lần trước chính là ngươi cầu ta giúp ngươi truyền lời!”

Trần Vân Yến, Lâm Hành Chi nhớ lại, gần đây y bận rộn đến mức đem chuyện này quên mất.

“Đã một tháng rồi, ngươi mới đem lời nói truyền tới?”

Từ Văn Ngạn hừ lạnh, “Sao có thể? Lúc trước ta nói rồi, chỉ là gần đây Trần gia cô nương xảy ra chuyện, nên ta mới tới tìm ngươi."

Lâm Hành Chi chỉ chỉ ghế đá bên cạnh, mời Từ Văn Ngạn qua đó, “Ngồi xuống nói, nàng làm sao vậy?”

Từ Văn Ngạn bĩu môi, không mấy cao hứng, “Còn có thể như thế nào, cả nhà đều không phải thứ tốt lành gì, ngươi thừa nhận là đoạn tụ không thể cưới nàng, trong nhà nàng liền muốn đem nàng gả cho nhị biểu ca, Trần gia cô nương không muốn, thắt cổ tự sát.”

Lâm Hành Chi nhíu mày, chuyện này là hoàn toàn ngoài ý muốn, “Hiện tại người thế nào rồi?”

Từ Văn Ngạn nói: “Phát hiện kịp thời cứu được, bất quá nghe nói là bị thương giọng nói, sau này nói chuyện sợ là không tốt lắm.”

Trần gia, quả thực trước sau như một không làm người.

Lâm Hành Chi hỏi: “Nàng là bởi vì không muốn gả cho nhị ca ta hay là bởi vì……”

Lâm Hành Chi còn chưa dứt lời đã bị Từ Văn Ngạn đánh gãy, "Không liên quan gì đến ngươi hay nhị ca của ngươi, cô ấy ở Trần gia, không là gì cả. Cô ấy chỉ bị người nhà xem như là công cụ liên hôn mà thôi. Chỉ là một món hàng hóa có thể gả cho bất cứ ai có yêu cầu."

“Trần gia cô nương cũng không ngốc, người trong nhà nàng biểu hiện rõ ràng như thế, ngươi nói xem một tiểu cô nương sao chịu được, chỉ là không nghĩ tới lại chọn tự sát."

Từ Văn Ngạn có chút cảm khái, “Ta cảm thấy nàng như bây giờ giọng nói huỷ hoại cũng tốt, ít nhất sẽ không lại bị buộc gả đến nhà các ngươi.”

Lâm Hành Chi: “Ngươi cảm thấy chuyện như vậy là đã kết thúc?”

Từ Văn Ngạn vò đầu, “Dù sao cũng là con gái ruột, không đến mức đó đi?”

Lâm Hành Chi có chút mờ mịt, sau đó nói, “Đúng vậy, con gái ruột.”

Y vốn tưởng Trần Vân Yến có thể sống tốt, kiếm được một lang quân như ý nếu nàng không liên quan đến y, nhưng hiện tại xem ra, là y đánh giá thấp Trần gia.

Hoặc là xem nhẹ trình độ phòng bị của Kiến Nguyên Đế với Lâm gia.

Từ Văn Ngạn vỗ tay nói, “Không được, ta phải cho người đi tra Trần gia, xem bọn hắn còn muốn làm chuyện xấu gì nữa.”

Lâm Hành Chi gật đầu, “Nếu như có tin tức của Trần gia cô nương, nhớ nói cho ta.”

“Hả?” Từ Văn Ngạn đứng dậy vuốt cằm đi vòng quanh Lâm Hành Chi, giống như đang xem một con khỉ, “Họ Lâm, không phải ngươi nói ngươi có người trong lòng sao, như thế nào còn nhớ thương cô nương nhà người ta, ngươi không phải là muốn một mũi tên bắn hai con chim và ghi hai bàn đi?”

Lâm Hành Chi đè mặt Từ Văn Ngạn, ghét bỏ đẩy ra, “Nếu không dùng thành ngữ thì ít nói đi, không cần để lộ ra cho người khác biết ngươi ít đọc sách."

Từ Văn Ngạn mạnh miệng, “Ai nói ta không đọc sách, chỉ là không học giỏi mà thôi!”

“Hown nữa, rõ ràng hành vi của ngươi là người khác hiểu lầm.”

Thật hiếm khi thấy có người tự tin nói rằng mình học chưa tốt.

“Ta nhớ thương trước sau chỉ có một người, Trần gia cô nương, coi như là ta kiếp trước nợ cô nương ấy đi, ta hy vọng nàng có thể cả đời bình an.”

Từ Văn Ngạn xoa xoa cánh tay, cảm thấy nổi da gà, đang muốn lại chèn ép Lâm Hành Chi hai câu, thì cửa chính sảnh đột nhiên mở ra.

Lâm Tu đi ra, “Hai người các ngươi nói cái gì? Ở chỗ này lẩm nhẩm lầm nhầm nửa ngày.”

Từ Văn Ngạn vội vàng, “Chúng ta đang nói về Trần gia.”

Lâm Tu hiển nhiên cũng biết việc này, vừa nghe mặt liền đen, “Không phải chuyện của các ngươi, đừng xen vào, Hành Chi, ngươi tiến vào, có việc hỏi ngươi.”

Lâm Hành Chi ngoan ngoãn tiến lên, vào cửa.

Từ Văn Ngạn cũng muốn đi theo cùng nhau, nhưng bị vô tình ngăn ở ngoài cửa, mặc cho cậu ta lên án như thế nào, Lâm Tu đều thờ ơ, cuối cùng đem cửa phòng đóng lại, hoàn toàn khép lại tâm tư của cậu ta.

Từ Văn Ngạn tức giận đến điên cuồng đá cây cột, sau đó thành công đá đau chân mình.

Thạch Nghiên ở bên cạnh, ra đòn kết liễu lạnh lùng: “Tiểu thế tử, ngài hà tất lại làm như vậy?”

Tiểu thế tử giơ nắm tay lên, cảm thấy chính mình muốn đánh người.

……

Trong phòng.

Lâm Hành Chi nghe Định An Hầu nói Kiến Nguyên Đế an bài, cùng kiếp trước giống nhau, để Lâm phụ xuất binh, đem bị những bá tánh bị buôn bán cứu về, phát mỗi người năm lượng bạc đưa về quê.

“Vậy mỏ than cùng quặng sắt ai đi tiếp nhận? Ai sẽ kiểm tra tung tích của mỏ sắt được khai thác?” Lâm Hành Chi hỏi.

Kiếp trước Kiến Nguyên Đế đều giao cho người Trần gia, nếu không phải như thế, cũng sẽ không có người suy đoán này hết thảy phía sau màn sai sử là Thái Tử.

“Con trai cả của Trần Trung đi biên quan tiếp quản than đá quặng sắt, tiếp tục an bài bá tánh khai thác, Tề Vương đi điều tra tung tích than đá và mỏ thiếc."

“Tề Vương là do ta đề cử.”

Định An Hầu chủ động giải thích, cũng từ trong ngực móc ra một tờ giấy đưa cho Lâm Hành Chi xem, “Trước khi ta tiến cung có người đưa cho ta."

Trên giấy viết —— chớ để một nhà thống trị.

Lâm Hành Chi đoán được người đưa tờ giấy này là ai, nghĩ tới hôm nay Sở Chiêu tới nhắc nhở mình, Lâm Hành Chi nhếch lên khóe miệng nở nụ cười.

Định An Hầu vẫn đang giải thích tại sao lại tiến cử Tề Vương,“Trần gia cùng Tề Vương như nước với lửa, để bọn họ giám xác lẫn nhau, không cho kẻ nào lợi dụng, sẽ dễ dàng điều tra ra chân tướng.”

Lâm Hành Chi gật đầu, đây quả thật là sắp xếp thích hợp nhất, y hỏi Định An Hầu, “Hầu gia cho rằng kẻ chủ mưu phía sau sẽ là Thái Tử hoặc Tề Vương sao?”

“Không phải là bọn họ,” Định An Hầu khẳng định nói, “Người muốn tranh ngôi vị Hoàng đế cũng không ngu ngốc đến mức làm ra những chuyện có hại mà còn vô ích như vậy."

Cho nên, bọn họ cách chân tướng kỳ thật cũng không xa.

Lâm Hành Chi cũng có lý do để hoài nghi kiếp trước Kiến Nguyên Đế là người đứng sau màn sai sử mới không tiếp tục điều tra rõ cái chết của các nhân chứng.

Rốt cuộc, cũng không có một chút dấu vết nào lưu lại.

Mà Định An Hầu lại lo lắng về chuyện khác, ông chỉ vào tờ giấy và hỏi Lâm Hành Chi: “Hành Chi, ngươi nói cho biểu thúc, tờ giấy này chính là Lệ vương phái người đưa tới, rốt cuộc ngươi cùng vương gia có quan hệ gì?”

————————————————————————

Lâm Hành Chi: Có lẽ các người sẽ không tin đâu, nhưng ta và hắn sắp lên giường rồi 3333

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play