----

Ăn cơm trưa xong, Mạnh Tu Viễn chuẩn bị chào tạm biệt Vương Hải Khoan.

Vương Hải Khoan khoát tay lên vai Mạnh Tu Viễn, ngạc nhiên nói: "Lại phải đi rồi à? Chúng ta đã không gặp nhau lâu rồi, hiếm khi cậu đến đây một chuyến, sao lại không ở lại thêm hai ngày?"

"Ở lại thêm hai ngày đi, tôi sẽ dẫn cậu đi dạo xung quanh.

Tuy rằng thị trấn của chúng ta không quá phát triển, nhưng phong cảnh trong thôn cũng không tệ lắm, non xanh nước biếc, rất thích hợp để nghỉ ngơi thư giãn, cậu có muốn cân nhắc thêm một chút hay không?"

Vương Hải Khoan thật lòng muốn giữ người ở lại thêm hai ngày, Mạnh Tu Viễn lại có chút khó xử.

Bởi vì lần này anh chỉ xin nghỉ ngắn hạn, cho nên không có cách nào ở lại lâu hơn.

"Lần này không có nhiều thời gian, để lần sau đi, lần sau tôi nhất định sẽ xin nghỉ dài hạn để tới thăm cậu.

"

Ngoài trừ thời gian nghỉ phép để về thăm gia đình, mỗi năm Mạnh Tu Viễn còn có 30 ngày nghỉ tự do.

Vì lần từ hôn này mà anh đã xin nghỉ bốn ngày, còn lại 26 ngày, đủ để anh tìm hiểu kĩ càng mọi ngóc ngách của thị trấn nhỏ này.

Quan hệ giữa anh và Vương Hải Khoan rất tốt, biết lần này anh thật sự không có thời gian, Vương Hải Khoan cũng không cưỡng ép.

Vốn tưởng rằng sắp phải chia tay bạn cũ, đột nhiên lại nghe Mạnh Tu Viễn mở miệng đề nghị: "Tuy lần này không có nhiều thời gian, nhưng vẫn có thể đi nghe cậu diễn thuyết.

"

Buổi chiều Vương Hải Khoan còn có một buổi diễn thuyết, Mạnh Tu Viễn và Vương Hải Khoan trở lại trường trung học huyện Lập.

Bởi vì còn chưa tới thời gian diễn thuyết cho nên Vương Hải Khoan tới phòng họp nghỉ ngơi một lát, nhân tiện bảo Mạnh Tu Viễn xem bản thảo giúp mình.

Lúc này hiệu trưởng Lâm Vĩnh Hoa vì để tỏ vẻ coi trọng người đứng đầu của cục công an này, cho nên cũng đi cùng anh.

Cho đến khi nhìn thấy quân hàm "vàng" trên vai Mạnh Tu Viễn thì trừng lớn mắt, lại nghe Vương Hải Khoan giới thiệu sơ bộ về thân phận của Mạnh Tu Viễn, ông ta lập tức nhiệt tình lấy trà ngon, thuốc lá ra tiếp đãi.

Đến khi tận mắt nhìn thấy Mạnh Tu Viễn uống xong chén trà ông tự mình pha, Lâm Vĩnh Hoa lúc này mới mở miệng mời đối phương diễn thuyết.

Vị hiệu trưởng này nhiệt tình tìm nhân vật có uy tín có mặt mũi trong xã hội đến trường học tiến hành diễn thuyết, dường như việc bọn họ tới diễn thuyết sẽ làm cho trường học này và ông ta nở mày nở mặt vậy.

Lý do hiệu trưởng mời Mạnh Tu Viễn đến diễn thuyết là: "Học sinh trong trường chúng ta rất sùng bái quân nhân, nếu như có thể được nghe đại lãnh đạo bộ đội kể lại chuyện lúc trên đường hành quân trong các cuộc chiến tranh thời xưa thì chắc chắn sẽ vô cùng hưng phấn, còn có thể kích thích lòng yêu nước của bọn họ!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play