Giang Diêm mang Ô Nhạc Trừng về căn biệt thự của anh ở gần đó.
Trong phòng ngủ sáng ngời to lớn, bảy tám alpha cao lớn rắn chắc đang đứng bên mép giường, ngay cả không khí cũng như đang trở nên loãng hơn.
Ô Nhạc Trừng ngồi ở trên giường, khuôn mặt nho nhỏ trắng nõn hơi ửng hồng, cần cổ trắng mịn cũng hơi ửng đỏ lên, em rất buồn ngủ, vẫn luôn cúi đầu dụi mắt.
Nhóc quỷ rất lạ chỗ ngủ, từ lúc em đi vào thế giới này, cũng chỉ từng ngủ ở hai nơi.
Một nơi là giường ngủ của em, một nơi khác chính là phòng tranh của Giang Duật Ngôn.
Chiếc giường dưới thân em quá lớn, vừa nhìn là đã biết không phải là chiếc giường trong phòng em, Ô Nhạc Trừng ngẩng đầu, đuôi mắt em hơi ửng hồng, tròng mắt màu hổ phách xinh đẹp như một viên đá quý.
Các alpha đang nhìn chằm chằm em thấy vậy, đều như quên cả cách hô hấp, một đám đều ngơ người như rối gỗ.
Tầm nhìn của Ô Nhạc Trừng bị che chắn, trừ alpha thì vẫn là alpha, em nhíu mày, không vui vẻ mà nói: "Các anh đang chắn tầm nhìn của em."
Tóc đỏ là người thứ nhất phản ứng lại, vội vàng đứng sang một bên.
Giang Diêm bưng nước mật ong đi vào, sắc mặt lạnh lẽo, không vui nói: "Sao bọn mày còn chưa đi nữa?"
"Cả đám đều đi chơi, vậy mà đã tan rồi á anh?"
"Anh Giang ơi, đêm nay em cũng ở chỗ này được không?"
"Em có thể ngủ dưới sàn."
Giang Diêm đặt nước mật ong lên bàn, tùy tay rút một điếu thuốc lá từ hộp thuốc ra, đôi mắt thon dài cũng không nâng, lạnh nhạt nói: "Nhanh cút giùm."
Bây giờ đầu óc anh đang rất rối loạn.
Mấy alpha không có ý tốt đang vây quanh Ô Nhạc Trừng cũng trở nên cực kì ngứa mắt.
Tin tức tố của Giang Diêm chứa đựng tín hiệu đuổi đi và tấn công, những người khác ở đây đều rõ ràng mà cảm nhận được sự khó chịu.
Tóc đỏ mang theo đám người rời đi.
Trong phòng đột nhiên tĩnh lặng.
Giang Diêm đứng bên sô pha, ngậm thuốc lá nhìn cửa sổ, trông y hệt phản diện, khuôn mặt anh cũng thật sự tuấn tú, nhưng mái tóc bị xoa đến mức lộn xộn làm anh nhìn qua có hơi ngốc nghếch.
Anh đang ở đó giả bộ ngầu ngầu, lại lén lút mà ngắm Ô Nhạc Trừng, thấy em đang nhìn thẳng anh, sợ tới mức suýt nữa rớt cả điếu thuốc.
Anh ho khan một tiếng, không dấu vết mà thẳng lưng, cắn thuốc lá muốn hít vào một hơi, lại cảm thấy có chút kỳ quái, cúi đầu nhìn.
Cái đuma.
Chưa đốt lửa.
Giang Diêm xấu hổ đến mức da đầu tê dại.
Ô Nhạc Trừng nghiêng đầu nhìn Giang Diêm một lát, hôm nay alpha mặc một chiếc áo mà nhạt, ở trong mắt em lại biến thành một cục màu vàng, tóc lộn xộn, trông rất giống đầu chó con.
Em lo lắng nói: "Chó con không thể ăn bánh chocolate được đâu."
Giang Diêm xoay người, kinh ngạc mà nhìn em.
Đối phương quá cao, Ô Nhạc Trừng phải ngẩng đầu lên, cặp mắt hạnh kia trông có vẻ càng thêm to tròn, "Mau nhả ra đi."
Em chỉ vào thuốc lá trong tay Giang Diêm.
Giang Diêm thành thật mà ném điếu thuốc vào thùng rác.
Ô Nhạc Trừng thấy anh nghe lời, khóe môi em cong lên, nở một nụ cười với đối phương.
Thiếu niên môi hồng răng trắng, dưới ánh đèn ấm áp trông em cực kì mềm mại, em vỗ chân, vẻ mặt chờ mong mà nhìn Giang Diêm, nói: "Chó lớn ơi, mau tới đây nào."
Giang Diêm im lặng đi qua, nhưng vừa đi được một bước lại nghe thấy thiếu niên nói thêm: "Chó là phải biết đi bằng bốn chân chứ."
"Em......"
Biểu cảm của Giang Diêm rất phức tạp, nghi ngờ liệu có phải Ô Nhạc Trừng đang chơi anh không, nhưng cẩn thận quan sát biểu cảm của em, phát hiện là em uống say thật.
Uống say cho nên mới coi anh trở thành chú chó lông vàng bên ven đường.
Giang Diêm cười nhạo một tiếng, trước giờ anh nào phải chịu khuất nhục này?
-
Trong phòng ngủ, ánh đèn vàng mờ ảo, Giang Diêm nằm trên thảm, gối đầu lên đùi Ô Nhạc Trừng, thiếu niên mặc một chiếc quần đùi rộng thùng thình, lớp vải cũng rất mỏng manh, hai đùi ngoan ngoãn khép lại, thịt mềm đẫy đà hơi nhô lên một chút.
Toàn bộ tâm trí của Giang Diêm đều bị cảm giác mềm mại ấm áp cách lớp vải câu lấy.
Một cái tay nhỏ đang vuốt ve đầu anh.
Em ngọt quá.
Giống như đó là mùi hương do da thịt em toả ra, làm tin tức tố vốn đang không bình tĩnh của Giang Diêm ngày càng xao động.
Rõ ràng thiếu niên là một beta.
Em không có tin tức tố omega làm alpha mất đi lý trí, nhưng em lại làm alpha Giang Diêm có tự chủ cực mạnh, chưa bao giờ mất khống chế rơi vào chìm hãm.
Giang Diêm đột nhiên cảm thấy làm chó cho thiếu niên đang say rượu cũng không có gì là không tốt cả.
Người khác còn không có cơ hội đâu.
Ít nhất Sở Lệ đang gãy chân còn không có.
Giang Diêm còn ác ý mà nghĩ, ai mà thích một con chó què chân chứ.
Ô Nhạc Trừng vuốt ve bộ lông của "chó lông vàng" một lát, đôi mắt em sắp không mở ra được nữa rồi, em đẩy Giang Diêm, nhỏ giọng nói: "Tớ muốn ngủ."
Tay Giang Diêm ôm eo Ô Nhạc Trừng, mặt vẫn còn chôn vào đùi em, giọng có chút buồn bã, "Em lên giường ngủ đi."
"Tớ không thể ngủ trên giường."
"Tại sao?"
"Đó không phải giường của tớ." Ô Nhạc Trừng nghiêm túc mà chỉ vào sô pha gần đó, "Tớ muốn ngủ ở đó."
Giang Diêm ngẩng đầu nhìn một cái, bế em đi qua, đặt em lên sô pha, nhưng Ô Nhạc Trừng cúi đầu nhìn, còn nói thêm: "Muốn chăn nhỏ nữa."
Giang Diêm mê mang, "Cái gì?"
Ô Nhạc Trừng ngẩng đầu đối mặt với anh, biểu cảm vô tội.
Giang Diêm nghe lời, xoay người đi tìm chăn nhỏ gì đó cho em.
Lăn lộn tới lăn lộn đi, cuối cùng Ô Nhạc Trừng cũng ngủ cạnh một chiếc áo lông vàng nhạt của Giang Diêm.
Anh cao hơn thiếu niên rất nhiều, size áo lông cũng rất lớn, Ô Nhạc Trừng nằm nghiêng người cuộn tròn trên đó cực kỳ giống một bé mèo con chơi mệt rồi cuộn người trong quần áo mà ngủ.
Giang Diêm ngồi xổm bên sô pha, ngón tay nhẹ nhàng đùa nghịch tóc Ô Nhạc Trừng, nhìn thế nào cũng cảm thấy em đáng yêu.
Khó trách tên chó Sở Lệ kia lại làm phản.
Anh nhìn Ô Nhạc Trừng một lát, lại lấy điện thoại ra, lén lút chụp mấy tấm.
Anh em là cái thá gì chứ.
Tiện tay túm một người trên đường cũng là anh em tốt rồi.
Nhưng đời này vợ yêu cũng chỉ có một!
Đạo đức, điểm mấu chốt, lương tâm của anh, tất cả đều có thể nhường đường vì vợ yêu.
Người mà nửa đời sau lẻ loi hiu quạnh chắc chắn không thể là anh rồi.
Anh ngắm khuôn mặt ngủ say của Ô Nhạc Trừng, màn hình điện thoại đột nhiên hiện lên cuộc gọi làm anh giật cả mình, nhưng khi nhìn tên người gọi đến, biểu cảm của anh lại trở nên khó coi.
-
Cuộc gọi kết thúc chưa đến mười phút, chuông cửa đã vang lên.
Giang Diêm mặt vô cảm mà đi ra mở cửa.
Ngoài cửa là người đàn ông mặc vest đeo giày da, phía sau là mấy thư kí còn đang cầm máy tính bảng xử lý công việc, rất rõ ràng là đang tạm thời rời khỏi hội nghị.
Giang Diêm không tình nguyện mà gọi một tiếng anh.
Giang Duật Ngôn lạnh lùng nhìn anh một cái, lướt qua người anh đi vào nhà, đi đến sô pha, khom lưng bế Ô Nhạc Trừng cùng với chiếc áo kia lên.
Giang Diêm thấy vậy, không nhịn được mà nói, "Cũng đã trễ thế này rồi, để em ấy ngủ ở đây không được sao?"
Thiếu niên ngủ rất sâu, khuôn mặt hồng hồng, hô hấp cũng đều đều.
Giang Duật Ngôn cúi đầu nghiêm túc kiểm tra nhóc beta một lượt, nhíu mày nói: "Em ấy uống rượu?"
"Hình như là...... Uống hai ngụm."
Đó là đám tóc đỏ nói.
Biểu cảm của Giang Duật Ngôn lạnh hơn vài phần, ôm người trực tiếp rời đi.
-
Căn nhà màu trắng quạnh quẽ cả ngày cuối cùng cũng chờ được chủ nhân của nó trở về.
Ô Nhạc Trừng được thay đồ ngủ, nhét vào chăn cũng không khiến em tỉnh, nhưng cũng có thể là về tới nơi làm em cảm thấy an toàn, em vùi mặt vào trong chăn, người cũng chậm rãi giãn ra, đổi sang một tư thế ngủ thoải mái hơn.
Giang Duật Ngôn bước ra từ trong phòng tắm, cầm một chiếc khăn ướt lau mặt lau tay cho Ô Nhạc Trừng.
Lúc thiếu niên ngủ, bàn tay em rất thích nắm lại, người đàn ông dùng một ngón tay mở bàn tay em ra, dùng khăn ướt nhẹ nhàng lau khô, lại nhìn em nắm tay lại.
Lúc Ô Nhạc Trừng ngủ có rất nhiều thói quen đáng yêu.
Em thích ngủ ở nơi quen thuộc.
Ví dụ như chiếc chăn nhỏ mà em rất thích kia.
Lúc em ngủ rất thích vùi mặt vào đó, tay luôn nắm lại, nếu bên cạnh em mà có một con thú nhồi bông mềm mại, em còn sẽ ôm thú bông vào lòng, rồi lúc em tỉnh dậy lại làm vẻ mặt thắc mắc khó hiểu nhìn thú bông.
Giang Duật Ngôn rũ mắt, nhìn Ô Nhạc Trừng vài phút, khom người nhét một viên đá ruby vào lòng bàn tay em.
Anh chỉnh đèn đầu giường thành mức nhỏ nhất, mặt vô cảm mà xách áo lông của Giang Diêm ra khỏi phòng ngủ.
Mấy thư kí đang chờ ở bên ngoài, nhìn thấy anh đi ra đều sôi nổi đứng lên.
Giang Duật Ngôn lạnh nhạt nói: "Đi thôi."
Anh dẫn đầu đi ra ngoài.
Mấy thư kí đi sau anh, có người trước lúc lên xe theo bản năng mà nhìn thoáng qua thùng rác bên cạnh.
Một chiếc áo lông quen mắt đang lẻ loi nằm trong đó.
Trong mắt thư kí hiện lên một tia thương hại, tội nghiệp cậu hai, sói con còn chưa trưởng thành sao có thể đoạt con mồi với chó sói trưởng thành được chứ.
-
Ô Nhạc Trừng tỉnh lại vào sáng sớm hôm sau, lúc trời còn chưa sáng hẳn.
Em xốc chăn ngồi dậy, ánh mắt ngơ ngác, "Sao tớ lại ở đây vậy?"
9364 nói: 【 Ngài còn nhớ rõ chuyện xảy ra vào ngày hôm qua không? 】
Ô Nhạc Trừng nhớ lại một chút, "Đi ăn tôm hùm đất."
【 Sau đó thì sao? 】
"Gặp được một bạn chó lớn."
【...... Đó không phải chó, đó là Giang Diêm. 】
Ô Nhạc Trừng cúi đầu nhìn bản thân, "Vậy tớ có bị đánh không?" Em xốc chăn lên cao hơn, ánh mắt lại nhìn thấy một màu đỏ chợt lóe qua.
Em a một tiếng, dùng tay sờ nơi đó.
"Cái gì đây?"
Ô Nhạc Trừng thắc mắc nhìn viên đá ruby
trong lòng bàn tay em.
9364 im lặng một lát, nói: 【 Giang Duật Ngôn cho ngài. 】
Có lẽ là quà chăng?
Dù sao nó cũng chỉ là một hệ thống vạn người ngại, nó không hiểu gì cả.
Nó cũng không nói là nó biết đó là hành vi mà giống đực hay làm để lấy lòng theo đuổi bạn đời đâu.
Tác giả có lời muốn nói:
Phần sau còn có cảnh Giang em khóc nữa kìa, ai biểu nhổ hoa của bé cưng làm gì chứ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT