Nam Chính Trở Thành Phu Lang Của Ta ( Nữ Tôn )

Chương 2: Phong Bạch Tô (2)


3 tháng


 

Edit: Mei

Cũng khó trách nữ hoàng bệ hạ mỗi lần nhìn thấy điện hạ nhịn không được răn dạy vài câu, nói điện hạ không giống các vị hoàng nữ khác đoan chính lễ tiết như bọn họ.

Mặc dù Ngũ Hoàng nữ điện hạ nổi tiếng là hoang đường háo sắc, cũng không giống điện hạ nhà nàng liều lĩnh làm càn như vậy.

Thông Bạch ở trong lòng nhịn không được thở dài một tiếng: Cũng khó trách bên ngoài những người khác luôn truyền tai nhau nói điện hạ nhà nàng phong lưu thành tính!

Nhưng làm người ta sốt ruột chính là, rõ ràng điện hạ nhà nàng năm nay đã mười tám, lại hai năm nữa thành niên, hậu viện nội còn không có một bóng người.

Nghĩ đến đây Thông Bạch trong lòng liền cảm thấy một trận ủy khuất, cũng không biết những người đó là đồn như thế nào mà từ không thành có.

Thậm chí càng kỳ quái hơn chính là, mỗi năm còn có đại thần vì vấn đề này mà dâng tấu! Ngẫm lại liền làm người ta tức giận.

Ngũ Hoàng nữ ở mặt sau Phượng Điện, vừa bước tới, ập vào trước mặt đều là quý khí.

Bình phong chạm khắc bằng gỗ trầm hương mang lại cảm giác bốn mùa như xuân, lò huân lá mẫu đơn, giá đựng sơn mài đỏ, bình sứ thanh hoa mai bạch đế……
 

Mỗi loại này mà tính đến, đều là bảo bối giá trị liên thành.

Lấy  Phong điện của Phong Bạch Tô ra so sánh quả thực vô cùng đối lập, thực là một cung điện nghèo mà!

Phong Bạch Tô đối với bảo vật như vậy lại thờ ơ, mí mắt đều không có nâng lên một chút, trực tiếp vòng qua bình phong đi tới nội thất.

Lúc này Đại Hoàng nữ cùng Nhị Hoàng nữ đều đã tới rồi.

Tam Hoàng nữ còn chưa tới, Tứ Hoàng nữ còn lại là bởi vì chuyện này bị nữ hoàng phạt nhốt lại hai tháng.

Lục Hoàng nữ từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, lại bệnh nhiễm phong hàn nhiều ngày, ốm đau trên giường.

Dư lại một vị Cửu Hoàng nữ, bởi vì tuổi còn nhỏ, Phượng hậu sợ nàng quá mức ầm ĩ quấy rầy đến nữ nhi của mình, liền trực tiếp không để nàng tới.

Nữ hoàng tổng cộng có chín hoàng nữ, hai  hoàng tử. Trừ bỏ Bát hoàng nữ mới sinh ra liền bất hạnh ch·ết non, còn lại tám hoàng nữ hai hoàng tử.

Phong Bạch Tô đối với chính mình là người thứ ba đến đây thực vừa lòng, không sớm cũng không muộn, thời gian vừa vặn tốt!

Nàng vừa tiến vào, Đại Hoàng nữ Phong Bạch Anh liền nhịn không được nhăn mày lại. Nhìn  quần áo nàng nhăn nhúm cùng tóc tai hỗn độn, có chút không vui.

Nhịn không được mà mở miệng quở mắng: “Lão thất! Nhìn xem quần áo cùng tóc của ngươi, quả thực là không có văn nhã! Đường đường là Phượng Lăng quốc thất hoàng nữ, cả ngày biếng nhác khổng ra cái hình dạng gì! Mẫu hoàng sai việc, không phải thủ đoạn gian dối chính là qua loa cho xong! Nào có ra một bộ dáng của hoàng nữ!”

Phong Bạch Anh càng nói càng tức giận, đến cuối cùng càng là nhịn không được lắc lắc ống tay áo trực tiếp quay đầu qua rời đi chỗ khác.

Nàng xưa nay luôn tuân thủ lễ nghĩa, hoàn hoàn chính là người chấp hành chủ nghĩa phong kiến hoàn mỹ nhất

Ngày thường nhìn không quen  Ngũ Hoàng nữ hoang đường cùng lười nhác Thất hoàng nữ.

Đáng tiếc, Ngũ Hoàng nữ thân là Phượng hậu con vợ cả, thân phận tôn quý,  phượng hậu lại rất được nữ hoàng yêu thích.

Nàng mặc dù thấy Ngũ Hoàng nữ như vậy, cũng chỉ có thể đem bất mãn nghẹn ở trong lòng.

Nhưng Phong Bạch Tô thất hoàng nữ này lại khác ! Quân phụ chỉ là quý nhân không được sủng ái, bản nhân nàng cũng không được nữ hoàng yêu thích.

Cho nên mỗi lần nhìn Phong Bạch Tô, đều nhịn không được răn dạy vài câu.

Phong Bạch Tô đã sớm nghe đến quen thuộc lời nói vừa rồi, vào tai này ra tai kia, căn bản là không đem lời này của nàng ta để trong lòng.

Nàng b·iểu t·ình không sao cả, ngữ khí có chút lấy lệ: “Đại hoàng tỷ nói đúng .”

Dứt lời, cũng không đợi nàng ta trả lời, liền kéo ghế dựa ngồi xuống. Thân thể ngửa ra sau có chút lười nhác dựa vào lưng ghế. Phong Bạch Anh mới vừa quay đầu lại   nhìn đến dáng vẻ nàng thế này, nháy mắt lại tức giận thêm: “Ngươi…”

Lời còn chưa nói ra, đã bị Nhị Hoàng nữ  Phong Bạch Chỉ một bên ngăn cản lại.

“ hoàng tỷ à, ngươi còn không biết Tiểu Thất nàng ngày thường đều là cái dạng này, mẫu hoàng khuyên cũng không thay đổi, ngươi cần gì phải như thế so đo? Tức giận còn không phải chính ngươi tổn thương thân thể sao.”

Lời này vừa nói ra, đồng thời nịnh hót được Đại Hoàng nữ, còn không quên lôi Phong Bạch Tô vào dẫm một chân.

Phong Bạch Chỉ Quân phụ bất quá chỉ là con trai của một tiểu quan nhỏ ở địa phương, là khi nữ hoàng cải trang vi hành thấy thích thú mang trở về.

Bởi vì xuất thân Quân phụ của nàng ta, Phong Bạch Chỉ vẫn luôn có chút tự ti, nhưng cố tình người này dã tâm lại lớn, ngày thường luôn thích nịnh bợ những người đó xuất thân tốt lại được nữ hoàng sủng ái.

Phong Bạch Tô lười phản ứng nàng ta, cũng mặc kệ hai người ở nơi đó nói cái gì, hơi rũ đôi mắt thưởng thức bên hông ngọc bội cá trắm đen của mình.

Giường phía trên, Phong Bạch Vi sắc mặt có chút tái nhợt ngồi ở chỗ kia, lẳng lặng mà nhìn ba tỷ muội phía dưới.

Từ khối thân thể này tỉnh lại, đầu óc nàng liền mơ màng hồ đồ, đối với ký ức nguyên chủ trước kia thập phần mơ hồ.

Lại nói, vì để tránh sai lầm, nàng đành phải lấy bất biến ứng vạn biến. Không có vội vã chen lời vào.

Từ hiện tại trên người ba người này xem ra, Đại Hoàng nữ Phong Bạch Anh chính là tiên sinh nho nhã phiên bản phong kiến, Nhị Hoàng nữ Phong Bạch Chỉ là tiểu nhân nịnh hót ức hiếp kẻ dưới, mà thất hoàng nữ còn lại này là một người phong lưu dầu mỡ du thủ du thực.

Phong Bạch Vi  mắt đen thâm trầm cực nhanh xẹt qua một mạt khinh thường, có chút chướng mắt.

Thực mau, Tam Hoàng nữ Phong Bạch Liễm cũng tới.

Nàng cùng Nhị Hoàng nữ Phong Bạch Chỉ là song bào thai tỷ muội, chỉ tiếc tính tình bất hòa, Phong Bạch Chỉ vẫn luôn chướng mắt muội muội nhát gan hướng nội này.

Tuy rằng hai người là tỷ muội ruột thịt, nhưng cũng không thân cận lắm.

Phong Bạch Liễm tới sau đi vào thấy Đại Hoàng nữ ngồi ở trên ghế đang nói giỡn với Nhị Hoàng nữ, có chút nhút nhát sợ sệt ngẩng đầu lên muốn gọi một tiếng.

Phong Bạch Chỉ nhìn đến nàng thần sắc lạnh nhạt xoay đầu đi, lại tiếp tục cùng Đại Hoàng nữ nói giỡn.

Thấy vậy, Phong Bạch Liễm có chút mất mát cúi đầu xuống không tự giác mà cắn chặt môi.

Nhưng thật ra người vẫn luôn không nói gì từ nãy tới giờ Phong Bạch Vi, thấy Phong Bạch Liễm đi vào mở miệng nói: “Tam hoàng tỷ cũng lại đây.”

Có lẽ là vừa mới lành bệnh,  tiếng nói nàng nghe tới còn có chút khàn khàn. Lúc này khóe miệng hơi hơi giơ lên, một đôi mắt trăng non nháy mắt cong lên. Hòa tan trên khuôn mặt mới vừa trải qua bệnh tật của nàng

Phong Bạch Vi lời vừa nói ra, ánh mắt mấy người đều dừng ở trên người nàng.

Thấy bộ dáng nàng trầm ổn, mấy người trong lòng có chút kỳ quái, cảm thấy lần này lão ngũ tỉnh lại liền có chút không giống nhau.

Phong Bạch Liễm không nghĩ tới Phong Bạch Vi thế nhưng sẽ cùng nàng nói chuyện, rốt cuộc trước kia Phong Bạch Vi vẫn luôn cảm thấy chính mình là chính cung con vợ cả, thập phần khinh thường các nàng là con vợ lẽ.

Đây vẫn là Phong Bạch Vi lần đầu tiên như vậy hiền lành cùng nàng nói chuyện.

Phong Bạch Liễm có chút kinh hỉ ngẩng đầu lên, đôi mắt nhịn không được sáng lên.

Nhìn nàng gật gật đầu, “Tiểu, Tiểu Ngũ, ngươi không có việc gì đi?”

Phong Bạch Vi nhìn cô nương trước mắt một bộ dáng lo lắng cho nàng, làm gia tăng  hảo cảm của nàng với nàng ta cười trả lời:

“Đã không có gì trở ngại, đã làm tam hoàng tỷ lộ lắng!”

Một bên Phong Bạch Chỉ nhìn hai người ở chung hòa hợp, ngầm hung hăng trừng mắt  liếc Phong Bạch Liễm. 

Nha đầu ch·ết tiệt này trước kia làm bộ làm tịch, hiện giờ còn không phải tì tiện muốn nịnh hót Phong Bạch Vi sao.

Các nàng phía sau, Phong Bạch Tô như cũ ngồi ở trên ghế, nhìn mấy người tâm tư khác nhau nói chuyện, nàng có chút nhàm chán ngáp một cái.

Mắt đào hoa phong tình liễm diễm nhịn không được bắt đầu chớp chớp rồi lại mở

Tác giả có lời muốn nói: Nữ tôn văn, nam sinh tử!

Văn trung hết thảy nội dung đều là giả thiết 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play