Tối đến nhiệt độ bên ngoài lại tuột không phanh, bên ngoài tuyết cũng bắt đầu rơi, Lạc Vỹ ngồi bên cửa kính nhìn ra ngoài, được Tề Dật đưa một ly sữa nóng để uống.
"Thời tiết có vẻ bắt đầu bất ổn rồi." Tề Dật ngồi xuống bên cạnh Lạc Vỹ.
"Em nghĩ chúng ta vẫn chưa nên ra ngoài, phải xem tình hình thời tiết thế nào nữa."
"Ừm." Tề Dật trầm giọng đáp, hắn ngước nhìn tuyết bên ngoài ngày càng rơi nhiều hơn, nếu với tốc độ đó sớm hay muộn sẽ tạo ra lớp tuyết dày.
Ngày hôm sau...
Lớp tuyết chi phủ hết gần một nữa cửa kính, mặt trời cũng dần ló dạng nhưng đến giữa trưa nhiệt đó lại tăng lên một cách độ ngột lên tận 40°C không có dấu hiệu ngừng.
Nhưng rồi nhiệt độ bên ngoài cũng dừng ở mức 80°C, Lạc Vỹ nhìn nhiệt kế mà không dám tin.
Cái lầm cậu tò mò lúc này là, với thời tiết thất thường này bọn zombie có còn sống không, hay chúng vẫn lởn vởn bên ngoài.
Ở những căn hộ khác, may mắn họ vãn còn điện để chạy máy lạnh như ng với nhiệt độ cứ thay đổi thất thường như tối hôm qua đến nay, họ sắp không thể chịu nổi nữa.
Gần 3 giờ chiều, hiện tượng nhật thực xảy ra, tất cả mọi người rơi vào hôn mê, kể cả nhóm Tề Dật và Lạc Vỹ.
30 phút sau...
Lạc Vỹ tỉnh dậy sớm liền đóng chặt cửa nắm lấy tay Tề Dật vào không gian để an toàn hơn,bên trong không gian cậu có một căn chồi nhỏ, cậu liền dìu hắn vào đó.
Cậu cảm nhận trong người mình có nguồn sức mạnh đang dần trào, nhưng cậu không biết cách sử dụng nó.
Liếc mắt nhìn Tề Dật an tỉnh nằm bên cạnh, đưa tay sờ lên trán hắn mà Lạc Vỹ sợ hãi không thôi, trán hắn quá nóng.
Lạc Vỹ hớt hải chạy ra vườn, lấy thầu móc nước lau mặt cho hắn, Lạc Vỹ cởi bớt đó Tề Dật ra, bắt đầu lau hết người Tề Dật.
Không biết bao lâu, Tề Dật cũng mở mắt nói chuyện: "Lạc Vỹ..."
"Tề Dật, anh tỉnh rồi, anh thấy mình ổn không, có chỗ nào đau không?" Lạc Vỹ lo lắng kiểm tra người của hắn.
"Lạc Vỹ, anh nóng quá..." Tề Dật thì thào.
"Nóng sao..." Lạc Vỹ bối rối, lại nhìn Tề Dật lúc này chỉ còn mỗi chiếc quần nhỏ cậu không biết phải làm sao.
Trong lúc cậu còn đang suy nghĩ đã bị Tề Dật kéo tay đè dưới thân, Lạc Vỹ mặt đỏ như máu choáng váng không thôi.
"Lạc Vỹ, em thật mát, những thứ này thật vướng víu." Tề Dật vừa nói vừa đưa tay cởi hết đồ của cả hai.
"Tề Dật, anh..." Lạc Vỹ lúc này tâm trí khá hỗn loạn, ánh mắt không biết nên để ở đâu mới phải, máu mũi của cậu sắp chảy ra đến nơi rồi.
Tề Dật cười mị hôn lên trán cậu rồi dần xuống môi thì dừng, Lạc Vỹ bị hôn đến mông lung, Tề Dật buông môi cậu ngắm nhìn tuyệt tác trước mắt say mê: "Em đúng là rất đẹp, thật muốn dấu em đi."
"Tề Dật... ưm..."
Không để Lạc Vỹ nói gì thêm, hắn lại hôn xuống, tay không yên phận chạm lên nhũ hoa nhỏ trên ngực Lạc Vỹ, nhẹ nhàng xoa nắn.
Tay còn lại thăm dò xuống dưới, làm Lạc Vỹ không ngừng rung rảy, hắn buông môi cậu ra liền có thể nghe được âm thanh rên rỉ từ cậu, thanh âm đó càng dấy lên dục vọng của hắn.
Hắn nhẹ nhàng chạm xuống đoá hoa phía dưới, hắn dùng nước bọt của mình rót lên ngón tay bắt đầu thăm dò tâm đoá hoa.
Lạc Vỹ cảm nhận phía dưới của mình có thứ gì xâm nhập thì có hơi cứng người, Tề Dật liền hôn lên môi cậu thì thào: "Bé cưng thả lỏng ra nào, em sẽ bị đau đấy."
"Ưm..." Lạc Vỹ vừa thả lỏng người, một luồn khoái cảm ập đến là cậu rên rỉ, tay nắm lấy cánh tay xấu xa đang tác quai tác quái bên dưới.
Ở nhũ hoa phía trên, Tề Dật cũng không hề sao nhãn mà ngậm lấy, làm Lạc Vỹ chìm trong bể khoái lạc.
"Ưm...Tề Dật... Em chịu không nổi nữa....Aaa..."
Vì đây là lần đầu nên Lạc Vỹ liền phóng thích tinh hoa của mình, Tề Dật híp mắt kiều mị lại hôn lên môi cậu, không cho Lạc Vỹ thời gian nghĩ ngợi gì cả.
Cái thứ nam tính của hắn không biết từ lúc nào đã nằm ngay tâm đoá hoa của cậu.
"Lạc Vỹ, em cũng đã thoải mái vậy tới anh rồi."
Dứt lời hắn liền chậm rãi đưa vật nam tính kia vào tâm đoá hoa, nhớ trước đó hắn đã dùng ngón tay nới rộng nơi đó nên Lạc Vỹ bây giờ không cảm thấy đau đớn mà chỉ còn cảm giác khoái lạc trào dần.
"Tề Dật...của anh lớn quá...chậm thôi..." Lạc Vỹ vừa nói vừa thở, cậu bị cảm giác súng sướng làm không thể thở được.
Tề Dật kìm nén xúc động đâm sâu vào Lạc Vỹ, hắn sợ cậu sẽ bị đau nên hắn chậm rãi đi vào, bên trên tay hắn vẫn khích thích nhũ hoa của cậu.
Đợi hắn vào hết, Lạc Vỹ lại một lần nữa mông lung, tiếng rên rỉ của cậu làm hắn không giữ nổi lý trí cuối cùng, hắn bắt đầu chuyển động.
"Ưm...nhanh quá...chậm lại...a..."
"Lạc Vỹ..."
Tiếng thở gấp, tiếng rên rỉ cùng âm thanh va chạm của hai người làm hắn càng điên cuồng hơn, bên trong cậu không ngừng cắn nuốt thằng em của hắn.
"Tề Dật... Chậm lại..."
"Miệng nhỏ bên dưới thật hư, hình như nó không muốn anh chậm như lời em nói rồi." Tề Dật trầm giọng mị hoặc nói.
"Anh đồ xấu xa...hức..." Lạc Vỹ bị tấn công đến nổi nức nở mắng chửi hắn.
Nhưng vào tai hắn thì lại thành âm thanh câu dẫn mê hoặc, càng làm bên dưới của hắn phồng hơn.
"Đúng anh là đồ xấu xa, nhưng chuyện xấu anh đang làm cũng chỉ làm với em thôi." Tề Dật nói xong hôn lên môi Lạc Vỹ.
Bên dưới hắn không ngừng ra vào, Lạc Vỹ không biết mình bị hắn ăn bao lâu, đợi đến lúc bản thân tỉnh lại hai người đã trở về phòng bên ngoài.
"Tề Dật..." Lạc Vỹ thì thào gọi Tề Dật.
Hắn đúng lúc từ bên ngoài đi vào, thấy Lạc Vỹ vẫn còn chưa tỉnh táo gọi mình thì phì cười, trên tay là một tô cháo cùng ly sữa đi tới bên cạnh cậu.