Nhóm Tề Dật trở lại phòng, Lạc Vỹ liền giả bộ đi vào trong phòng đem ra 10 khẩu súng pháo khác để lên bàn.
"Wow, Tiểu Vỹ em đỉnh thật." Quang Dao nhìn đống súng trên bàn mà trầm trò nhìn Lạc Vỹ.
"Em ấy cứ như doraemon ấy nhỉ?" Hào Kiệt lên tiếng đùa giỡn.
"Em trộm đúng không?" Tề Dật cầm lấy khẩu súng nhàn nhạt hỏi Lạc Vỹ.
Lạc Vỹ chỉ cười không trả lời, bởI trong không gian của cậu còn rất nhiều loại vũ khí hạng nặng nữa cơ.
"Nói gì thì nói em cũng siêu thật, Lạc Vỹ à." Bảo Đăng giơ ngón tay cái với Lạc Vỹ.
Lạc Vỹ cười cười nói: "Mỗi người lấy một cây đi, bên trong sẽ có 5 viên đạn pháo."
"Em ở đây cũng còn rất nhiều nhưng tránh trường hợp các anh sẽ đi tách nhóm thì cầm thêm mỗi người năm viên nha, cây súng này có thể bắn trên 10km, cũng như các anh thấy em bắn lúc nãy, ánh sáng nó phát ra ở bán kính 2km nên tuyệt đối không bắn quá gần hay bắn trên đầu mình nha."
"Đã biết." Nhóm 9 người đồng thanh, thích thú cầm lấy khẩu súng.
Tề Dật nhìn nhóm 9 người thích thú cầm khẩu súng trên tay, hắn liền lên tiếng: "Tôi nhắc nhở các cậu, đừng vì có 10 viên đạn mà sài lung tung, phải biết tình hình nào cần rõ chưa?"
"Rõ rồi, Tề thiếu."
Chia xong súng là tới đi tập luyện, Lạc Vỹ ngồi một mình trước cửa kính nhìn đám người lại hì hục xách nước, đám quân đặc chủng cũng không ngoại lệ.
Ngồi nhìn chán chê, cậu liền đi vào phòng, sau đó chửi vào không gian chăm bón đám rau cậu đang trồng.
Đất bên trong không gian này đúng là tốt, chỉ trong một đêm rau củ đã mộc xanh um cả rồi.
Lại đi sang vườn trái cây, tiện tay hái vài trái để lát mọi người dùng sau bữa trưa.
Cậu tất bật cả một buổi mới ra ngoài, thời gian trong không gian trôi nhanh hơn bên ngoài nhiều, cậu ở trong đó 1 ngày thì bên ngoài chỉ mới 5 tiếng trôi qua.
Vừa trở ra, cậu đã thấy Tề Dật ngồi ở ghế sofa,vừa thấy cậu hắn liền nói: "Mau ra ngoài ăn cơm đi."
"Vâng."
Lạc Vỹ chạy lại bên cạnh Tề Dật cùng đi ra ngoài.
Kết thúc bữa cơm, ai thích làm gì làm, Lạc Vỹ lại lôi đống đồ chơi thách thức trí tuệ, cậu đem ra chơi ở phòng khách nên nhóm 9 người thấy thú vị cũng bu lại chơi.
"Nhìn đơn giản mà sao khó quá vậy?" Chí Bảo đã vật lộn với cái huzzle cấp độ 3 hơn 30ph tiếng đồng hồ.
"Tôi ra rồi." Hào Kiệt hào hứng nói.
"Anh phải gắn lại như ban đầu mới được coi là thành công." Lạc Vỹ như tạt thẳng gào nước lạnh lên niềm vui của Hào Kiệt.
"Trời ạ." Hào Kiệt than thở.
"Em đang chơi cấp mấy vậy?" Ngọc Duy tò mò nhìn sang Lạc Vỹ, anh thấy cậu mò mẫn cũng lâu rồi không ra.
"Cấp 6 a."
Ngọc Duy như câm lặng nhìn món huzzle cấp 3 trên tay mình, vẫn là chú tâm giải thôi.
Mất thêm 30 phút đồng hồ nhóm 9 người mới giải xong món huzzle cấp độ 3 trên tay, tổng khi Lạc Vỹ đã cầm cái cấp độ 6 giải được một nữa.
"Giải nhiều sẽ quen thôi." Lạc Vỹ lạc quan nói với nhóm 9 người.
Cuối cùng bọn họ cũng chỉ kiên trì được thêm 1 tiếng liền rời đi.
Lạc Vỹ chơi chán, thì thu gom đồ chơi, đi về phòng nằm ngủ với Tề Dật, nhưng nhìn Tề Dật đang ngủ, cậu lại chỉ muốn thức nhìn ngắm nó.
"Em đã làm tới cỡ đó anh vẫn không hiểu tấm chân tình của em sao, thật muốn ăn anh luôn cho rồi, nhưng lại sợ anh sẽ bỏ rơi em, phải làm sao đây?"
"Chuyện đồng giới yêu nhau cũng đâu phải là chuyện mới lạ gì, em không biết trong lòng anh có gút mắt với chuyện đó hay không?"
"Nếu anh thấy ghê tởm em thì phải nói em biết chứ, sao cứ để em làm theo ý mình, rồi khiến em hiểu lầm đến cuối cùng anh lại không thừa nhận, anh nói xem em phải làm gì với anh đây?"
"Em thích anh lắm, không đúng là yêu anh lắm anh biết không?"
Lạc Vỹ phụng phịu thì thầm một mình, tay không an phận chạm lên môi mặt hắn nhẹ nhàng sợ đánh thức hắn dậy.
Lầm bầm một hồi, Lạc Vỹ cũng chìm vào giấc ngủ, đúng lúc đó Tề Dật cũng tỉnh dậy.
Lạc Vỹ yêu hắn sao?
Hắn vốn là quân nhân nên làm gì có chuyện hắn sẽ ngủ sâu giấc, nên những lời lầm bầm vừa rồi của Lạc Vỹ nói, hắn điều nghe thấy hết.
Hắn tệ thật!
Hắn vẫn luôn chối bỏ thứ tình cảm kia suốt bao nhiêu năm, bây giờ thì đến lúc thừa nhận rồi.
"Lạc Vỹ, là em nói em yêu anh đấy, đừng có hối hận." Tề Dật cười hôn lên trán Lạc Vỹ.
Lạc Vỹ trong giấc mơ chắc cũng thấy Tề Dật hôn mình nên cười rất tươi, ôm chặt lấy hắn.
Tề Dật ôm lấy Lạc Vỹ chìm vào giấc ngủ sâu, chỉ có ôm lấy cậu, hắn mới yên tâm đi vào giấc ngủ trọn vẹn.
Hai người tỉnh dậy vừa đúng lúc dùng bữa tối, nhóm 9 người phát hiện Tề Dật có gì đó thay đổi nhưng bọn họ không đoán ra được.
Tối đó, Lạc Vỹ chán ở trong nhà nên rủ Tề Dật lên sân thượng chơi, nói gì họ cũng có thể xem tình hình buổi tối hơn.
Hai người đứng trên tận thượng, tay cầm ống nhòm ban đêm, nhìn vài con zombie lẻn vãng bên ngoài.
Cái pháo sáng của Lạc Vỹ hiệu quả rất cao, đến tối mà zombie vẫn không có giấu hiệu tụ tập lại.
Nhìn chán, Lạc Vỹ lại liếc trộm sang Tề Dật, nhưng vừa nhìn qua, cậu liền giật mình vù Tề Dật đang nhìn cậu.
"Em không có gì muốn nói với anh sao?" Tề Dật nhướng mày hỏi.
Lạc Vỹ có chút ngại, cậu rủ hắn lên đây đúng thật chỉ để giải khuây, nhưng bây giờ hắn lại hỏi cậu như vậy làm cậu không biết nói thế nào.